Chương 144 - Tình Ca

Cùng lúc này, trong căn biệt thự tọa lạc ngay trung tâm thành phố, có một người cũng vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

Toàn thân Nhã Tiên đầm đìa mồ hôi, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng đêm trước mặt.

- Tại sao? Tại sao mình cứ mơ thấy anh ta chứ? Tại sao mình lại gọi tên anh ta chứ?

Bao đêm liền, cô liên tục nằm mơ thấy Tăng Thiện, cô thấy hắn cứ âm thầm bám theo mình và rồi khi cô quay đầu nhìn lại thì hắn biến mất, như một bóng ma. Có đôi lúc, cô thấy hắn đứng bên cạnh mình, gương mặt rầu rĩ nhưng chẳng nói gì.

Cô không ngờ sau cái đêm định mệnh đó, bóng dáng hắn đã vô thức ám ảnh lấy tâm trí cô. Thậm chí ngay lúc này đây, cô vẫn có thể cảm nhận được mùi thuốc sát trùng đang quanh quẩn trong phòng.

Trời vừa hửng sáng, Nhã Tiên liền nhanh chóng rời giường, chuẩn bị đến trường.

Trông thấy con gái xuất hiện với cặp mắt giống hệt gấu trúc mà Triệu Kiến Đức đau lòng vô cùng. Nếu ông đoán không lầm thì con ông thức trắng cả đêm nên mới thành ra nông nỗi.

- Con mau lấy lại tinh thần rồi chống mắt lên xem ba dồn cái thằng đó vào chân tường như thế nào. – Triệu Kiến Đức nhấp ngụm trà nóng, cất tiếng.

- Ba định làm gì anh ấy? – Nhã Tiến thảng thốt tiến lại gần ông, run run hỏi.

- Còn làm gì nữa, sẽ chẳng có công ty nào có thể đứng vững khi không có tài chính. Nội trong sáu tháng tới, Thắng Minh chắc chắn sẽ lao đao.

Đôi mắt Nhã Tiên trợn tròn và tay chân cô run lên bần bật. Cô không ngờ ba mình lại làm như thế. Trước đây, cô cứ nghĩ rằng ông chỉ nói vậy để uy hiếp Thắng Vũ mà thôi.

Cô thương anh thật lòng và hoàn toàn không muốn tổn hại anh cùng Thắng Minh. Cho dù anh không cần cô nhưng cô vẫn mong cuộc đời này của anh trôi qua nhẹ nhàng, đừng sóng gió. Riêng việc anh mất mẹ là đã thảm lắm rồi.

- Ba đừng làm vậy. Tiền ba để ở Thắng Minh vẫn sinh lợi mà. Là tại con và anh Thắng Vũ không duyên không nợ, ba đừng trút giận lên anh ấy. – Cô tha thiết cầu xin.

- Ngu ngốc, bao giờ con mới tỉnh ra hả? Ba muốn xem xem, lúc nó không còn gì thì con bé kia có còn bám lấy nó nữa hay không. Số tiền đó ba đem sang công ty khác đầu tư còn lãi gấp nhiều lần. Nếu không phải ban đầu ba nghĩ rằng nó sẽ lấy con thì ba đã chẳng bỏ nhiều tiền vào đó.

Dứt lời, Triệu Kiến Đức đứng dậy, đi thẳng lên lầu. Hứa Tuyết Linh cũng chỉ biết lắc đầu vì trong chuyện tính toán làm ăn của chồng, bà không có quyền can thiệp.

Hơn nữa, lời ông nói hoàn toàn có lý, con gái bà không gả cho Thắng Vũ thì việc gì chồng bà phải chiu thiệt thòi chứ.

Bao nhiêu năm qua, ông đối với hai vợ chồng Thắng Thiên và Hoàng Mai như vậy là quá tình nghĩa lắm rồi.

- Mẹ. – Nhã Tiên ngân ngấn nước mắt nhìn sang mẹ mình.

- Con đừng làm ba con giận nữa.

Hứa Tuyết Linh cũng nhanh chóng rời đi sau câu nói đó.

Nước mắt Nhã Tiên chảy dài trên hai gò má khi nghĩ đến tấm thân gầy của Thắng Vũ. Hôm nay, cô chẳng còn tâm trạng nào để lên giảng đường nữa rồi, cô cũng không muốn ở nhà.

Vội lau đi dòng lệ, cô bước dần đến gara và lái xe đến trung tâm thương mại. Cô hy vọng không khí nhộn nhịp, ồn ào nơi đó sẽ lấn át nỗi buồn đang bủa vây lấy cô.

Bao đêm mất ngủ và buồn nên khi vừa bước qua mấy gian hàng, đầu óc Nhã Tiên choáng váng, cô nhìn một người thành hai, ba người.

- Á.

Chiếc túi trên tay cô rơi xuống khi va vào người bên cạnh. Còn chưa kịp cúi xuống thì một bàn tay đã nhanh chóng vươn tới, nhặt chiếc túi và trao cho cô.

Lúc này, mọi thứ trước mắt cô đã mờ dần nên chẳng còn biết người vừa giúp mình là ai nữa. Thế nhưng, mùi thuốc sát trùng quen thuộc ấy thì chẳng lẫn vào đâu được.

Cuối cùng, cô không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ nghe những tiếng xì xào chung quanh rồi từ từ ngất lịm.

Khi Nhã Tiên tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh mình là một màu trắng, cô cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Nhưng chỉ vài giây sau, khi đã định thần lại, cô nhận ra nơi này chính là bệnh viện.

Có lẽ đây chính là khoảnh khắc thê thảm nhất đời cô sau hơn hai mươi năm tồn tại, tình yêu mất, sức khỏe kiệt quệ và tinh thần luôn trong trạng thái bất an, hoang tưởng.

- Sao lại là anh? Anh đã hứa không xuất hiện trước mặt tôi mà. – Giọng cô run run khi thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng tiến đến gần mình.

- Nhã Tiên, anh đang đứng trước mặt em với thân phận của một bác sĩ, không có ý gì khác. – Tăng Thiện chậm rãi đáp và chuẩn bị dụng cụ lấy máu.

- Không phải anh là trưởng khoa xét nghiệm sao? Anh đến đây làm gì?

- Phải, anh đến để lấy máu của em đi xét nghiệm. Xem ra em không chỉ mới sốt hôm nay, bệnh viện cần xác định nguyên nhân thì mới chữa cho em được.

- Việc này để y tá làm là được mà.

- Bệnh viện Nhân Tâm rất linh động, khi bác sĩ rảnh thì cũng có thể làm công việc của y tá, không quan liêu.

Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng nâng tay cô lên, cẩn thận xoa miếng bông gòn vừa thấm cồn vào làn da xanh nhợt nhạt rồi đâm kim vào. Chỉ trong tích tắc, máu được rút ra.

Động tác của hắn thuần thục và nhanh hơn các y tá rất nhiều nên cô còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác đau thì mọi thứ đã xong xuôi.