Chương 143 - Tình Ca

Suốt một tuần liền, ngay khi vừa kết thúc công việc tại công ty thì Thắng Vũ lại lên xe và di chuyển đến các phòng trà lớn và các bữa tiệc của các lãnh đạo cấp cao.

Vì không có ai làm trợ lý cho anh nên Châu Ly cũng hy sinh quỹ thời gian ít ỏi của mình để đồng hành cùng vị sếp trẻ.

- Cậu ổn không? Nếu mệt quá thì tôi sẽ gọi điện báo hủy với bên họ. - Châu Ly đưa hủ nước yến cho Thắng Vũ ngay khi anh vừa lên xe.

Hôm nay có tận bốn nơi mời Thắng Vũ biểu diễn, địa điểm lại cách xa nhau nên anh và Châu Ly phải liên tục di chuyển. Thật lòng mà nói, anh rất mệt và tay anh cũng mỏi nhừ nhưng vì tương lai của bản thân và người yêu, anh buộc phải cố gắng. Hơn nữa, anh phải giữ lấy Thắng Minh vì đó là tâm huyết cả đời của ba và mẹ anh.

- Cứ theo lịch trình đi chị. Em ổn mà.

Thắng Vũ bỏ hủ yến rỗng vào túi rác rồi ngả người ra sau ghế, tranh thủ chợp mắt.

Cũng may, Thi San rất ngoan hiền, hiểu chuyện và tin anh tuyệt đối nên cho dẫu anh về nhà khá trễ thì cô vẫn không chất vấn hay thắc mắc gì, cứ lo anh mệt mà thôi.

Thông tin nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng xuất hiện tại các phòng trà lớn đã nhanh chóng lan rộng và số lượng khách đổ về các tụ điểm cũng tăng vọt, thành thử lịch trình của anh kín mít, từ đây cho đến nửa tháng sau chỉ có vài ngày rảnh.

Khi buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc thì cũng đã hơn mười một giờ. Vì muốn có Thắng Vũ xuất hiện tại phòng trà của mình nên ông chủ ưu ái lùi suất diễn của anh đến cuối cho anh có thời gian di chuyển cũng như ăn uống, nghỉ ngơi.

Cũng như bao đêm khác, Thi San ngồi thơ thẩn trước bậc thềm chờ anh. Nhác thấy ánh đèn xe lóe lên, cô liền chạy ra đón. Chỉ khi nhìn thấy anh trở về thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi khóa cổng cẩn thận, cô chạy nhanh đến gara xe.

- Anh nói hôm nay anh về trễ lắm mà, sao em còn đợi? Để anh tự mở cửa là được rồi. – Thắng Vũ cau mày nhìn cô, cất giọng như trách móc.

- Không có anh em không ngủ được, cứ thấy thiếu thiếu thế nào ấy. – Cô phụng phịu đón lấy chiếc cặp táp từ tay anh và đáp.

- Thức khuya vậy có đói bụng không? Anh định mua bánh bao cho em mà giờ ngoài phố chẳng ai bán cả. – Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, khẽ nói.

- Em không đói.

Cô cười thật tươi, nắm tay anh, kéo đi. Tiếng bước chân của đôi nam nữ gõ nhẹ trên con đường lát gạch, hòa vào thứ âm thanh của đêm.

Câu nói của cô khiến anh cảm thấy vui và hạnh phúc nhưng cũng khiến anh lo không ít. Mấy hôm nữa, anh có lịch biểu diễn bên nước bạn, dự kiến cả đi cả về cũng phải mất cả tuần.

Công việc ban ngày anh sẽ điều hành từ xa nhưng anh lo khi đêm xuống, cô sẽ sợ và nhớ anh rồi không ngủ được.

- Thi San à, tuần sau anh phải sang nước ngoài công tác. Nếu em cứ như vậy thì làm sao anh yên tâm?

Đôi chân anh đột ngột dừng lại khiến Thi San cũng phải dừng theo. Anh nói thế có nghĩa là cô phải ở trong căn biệt thự này một mình suốt một tuần sao?

Cô thật sự muốn xin anh mang mình theo nhưng cô biết làm vậy sẽ vướng bận thêm, khiến anh không tập trung công việc được.

- Là tại em biết anh sẽ về nên em đợi thôi, còn anh đi nước ngoài thì em đợi làm gì nữa. Em sẽ ngủ sớm và ngủ thật ngon. – Cô cố nở nụ cười thật tươi để trấn an anh.

- Ừ, nhớ nhé. Thôi, đi ngủ nào.

Cả hai nhanh chóng dìu nhau lên những bậc thang. Trước đây, khi chưa biết yêu anh, mỗi lần Thi San nhìn thấy đôi nam nữ nào đó dính với nhau như sam là cô luôn cho rằng họ thể hiện thái quá.

Thế nhưng, giờ vướng vào lưới tình với chàng nghệ sĩ, cô mới hiểu và thông cảm cho họ vì chính cô đây cũng muốn quấn lấy anh cả đêm lẫn ngày, không muốn rời xa.

Trong lúc chờ anh tắm, cô tranh thủ về phòng thoa kem dưỡng da. Số kem này là của bà Hoàng Mai mua cho cô, cô chỉ mới xài chưa hết phân nửa thì bà đã không còn. Có đôi lúc cô thầm nghĩ rằng có phải bản thân đã mang xui rủi đến cho nhà anh hay không.

- Em yêu, về phòng ngủ thôi.

Nghe tiếng anh gọi, Thi San liền đứng dậy, chạy đến bên cạnh. Từ ngày thổ lộ tình cảm với anh, buổi trưa cô cũng vào phòng anh ngủ chứ chẳng ngủ ở phòng mình nữa.

Ngửi mùi hương nam tính vương trên gối chăn khiến cô dễ dàng nhắm mắt hơn và cảm thấy được bảo vệ.

- Nằm lên tay anh nào. – Anh nhấc đầu cô lên và luồn cánh tay vững chãi xuống.

- Anh không bị tê tay sao? – Cô thì thầm hỏi.

- Không, Thi San à, sau này cứ giữ nguyên tư thế này nhé. Anh thích em gối đầu lên tay anh.

- Vâng. - Cô bẽn lẽn vùi đầu vào lòng anh và nhắm mắt, lắng nghe nhịp thở đều đều.

- Thi San à, hay là em sang ở cùng Ngọc Vy trong lúc anh đi công tác nhé. Như vậy thì em sẽ không còn sợ nữa. Khi nào về nước thì anh tạt qua đón em luôn. – Anh cọ nhẹ cằm mình vào đỉnh đầu cô, cất tiếng đề nghị.

- Không đâu. Em muốn ở nhà để còn hương khói cho mẹ anh nữa, nhà không có người sẽ lạnh lắm, em sẽ đến thăm cô ấy vào ban ngày.

Khoảng không gian lại trở về yên tĩnh, nghe rõ tiếng thở đều đều của anh và cô. Mãi đến một giờ sáng, khi biết cô đã say giấc, anh mới nhẹ nhàng rút tay ra, lấy chiếc gối ôm thế vào chỗ mình rồi rảo bước sang thư phòng, bật đèn, tiếp tục công việc còn tồn đọng.

Anh không biết rằng mỗi đêm, sau khi anh rời giường thì Thi San cũng thức giấc và len lén đi theo anh, thế nhưng, cô chỉ dám đứng bên ngoài rồi lại lặng lẽ quay về.