Chương 142 - Tình Ca

- Vậy là sẽ có rất nhiều công nhân, nhân viên bị buộc thôi việc đúng không? – Châu Ly buồn rầu, cất tiếng.

- Chị tập hợp danh sách lại rồi đưa cho em nhé, em sẽ đưa họ sang Hồng Hoan. Bên đó là chỗ quen biết với em và họ cũng đang cần tuyển số lượng lớn nhân lực.

- Ừ. Tôi đi làm ngay đây.

- À, còn một việc nữa.

Thắng Vũ mỉm cười, đưa mảnh giấy cho Châu Ly, trên đó là tên của các công ty tổ chức sự kiện lớn và các phòng trà danh tiếng từng ngỏ lời mời anh biểu diễn.

- Chị liên hệ với họ và sắp xếp lịch diễn giúp em nhé. Đừng từ chối bất kỳ một show diễn nào. Em đang rất cần tiền.

Châu Ly gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Thắng Vũ là một chàng trai may mắn vì có cơ ngơi cha mẹ để lại nhưng mấy ai biết được những khổ cực và lo lắng mà anh đang gánh chịu.

Trước đây, anh chẳng nhận lời biểu diễn kiếm tiền ở bất cứ đâu nhưng giờ vì công ty mà anh phải chủ động liên hệ với những nơi anh từng từ chối.

- Thắng Vũ, cậu trưởng thành rồi. Đúng vậy, cậu đã thực sự trưởng thành rồi.

Cô tự nói cho mình nghe rồi rảo bước về phòng làm việc. Cô biết với mức cát xê ngất ngưỡng mà các công ty này cho trả cho một nghệ sĩ mang tầm thế giới như Thắng Vũ là một con số khổng lồ.

Nếu như anh chạy show trong vòng sáu tháng liên tiếp thì ngay cả khi trả hết nợ cho Triệu Kiến Đức, công ty vẫn có nguồn vốn xoay sở chứ không đến nỗi nào. Thế nhưng, đổi lại là sức khỏe của anh sẽ ảnh hưởng rất nhiều.

Khi bóng chiều đã lan dần khắp các ngã đường, Thắng Vũ mới đứng dậy, rời công ty.

Vẫn là một ngày làm việc mệt mỏi nhưng anh vẫn cười tươi vì anh biết có cô gái nhỏ đang nôn nao chờ anh ở nhà. Chỉ cần cô còn ở trong đó, bão tố bên ngoài sẽ dừng lại khi anh bước qua cánh cổng.

- Anh mệt lắm đúng không? Có cần em xoa bóp vai giúp anh không? – Thi San bám vào cánh tay Thắng Vũ ngay khi anh vừa bước xuống xe.

- Được, anh phải tranh thủ hưởng thụ cảm giác được người yêu nuông chiều.

Lời vừa dứt, Thắng Vũ nắm tay Thi San và tiến đến bên bậc thềm, ngồi xuống. Cô mỉm cười, leo lên bậc thềm phía sau rồi nhẹ nhàng bóp vai cho anh.

Ngoài việc nấu ăn, giặt giũ và giúp anh thư giãn đôi chút thì cô chẳng thể hỗ trợ anh bất cứ điều gì liên quan đến công việc cả.

- Anh thấy thoải mái không? – Cô vươn người về phía trước, gác đầu lên vai anh, hỏi khẽ.

- Rất thoải mái.

Theo câu nói, anh quay sang nhìn cô. Ở cự ly gần, cả hai đều cảm nhận được làn hơi thở của đối phương đang phả lên mặt mình.

Mùi hương của cô thoang thoảng hương bồ kết vương trên mái tóc và mùi sữa tắm mang hương dâu ngọt ngào, còn mùi hương trên người anh là mùi mồ hôi sau một ngày làm việc vất vả.

Tuy văn phòng có máy lạnh hẳn hoi nhưng anh không dùng vì dạo này anh nhận ra tay chân mình rất nhức mỗi khi ngồi quá lâu trong phòng máy lạnh.

- À. Anh đi tắm đi rồi xuống ăn cơm. Hôm nay em nấu rất nhiều món anh thích, em không theo thực đơn hàng ngày nữa. Em lộng hành rồi.

Vẻ đáng yêu của cô làm anh phì cười. Phải rồi, bây giờ cô chẳng khác nào bà chủ của nơi này. Anh rất vui vì cô đã bước ra khỏi cái vỏ bọc của cô nàng giúp việc và tự do làm những gì cô muốn.

- Thi San.

- Dạ..

Ngay khi cô vừa há miệng thì anh đã nhanh chóng xoay người và hôn cô. Trong ánh chiều tím chạng vạng trước mái hiên, hình ảnh lãng mạn của đôi tình nhân khiến thời gian dường như ngừng lại. Mỗi lúc Thi San muốn cất lời bảo anh dừng lại thì anh càng hôn mãnh liệt hơn, chẳng cho cô cơ hội thoát ra.

- Được rồi Thắng Vũ. Anh mà hôn nữa là em cho anh ngủ một mình đấy.

Cô dùng hết sức đẩy anh ra rồi đứng phắt dậy.

Mặc dù bị cô xô cho ngã sóng soài ra đất nhưng anh chẳng giận mà còn bật cười. Xem ra con thỏ trắng đã hóa thành sư tử rồi, mai sau khi cô sinh con thì anh chẳng biết cô còn hung dữ đến mức nào nữa.

Dùng bữa tối xong, Thắng Vũ dẫn cô lên lầu ba và cùng nhau đàn vài bản nhạc. Những ngón tay của họ liên tục gõ trên phím đàn, tạo ra những âm thanh du dương, ngọt ngào, sâu lắng như chính tình yêu họ dành cho nhau.

Khi giai điệu thần tiên kết thúc, bàn tay anh tìm đến tay cô, siết chặt. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, lặng ngắm màn đêm tĩnh mịch sau những tấm màn trắng tung bay phất phới trong gió.

- Thi San, anh định sẽ giúp Ngọc Vy phí phẫu thuật. – Anh xoa nhẹ vào vai cô, thủ thỉ.

- Blake đã ngỏ lời trước chúng ta rồi, sáng qua, cô ấy vừa nhắn tin cho em.

- Thi San à, sau hôm nay anh sẽ rất bận, sẽ về rất khuya và có lúc phải đi công tác mấy ngày, em đừng buồn anh nhé.

- Vâng, anh cứ yên tâm làm việc. Em sẽ ngoan ngoãn ở yên trong nhà.

Cô làm sao dám buồn anh chứ. Tuy không hỏi nhưng cô cũng biết chuyện Triệu Kiến Đức rút vốn là chuyện trong nay mai. Nói không chừng, sáng nay ông ta đã đến Thắng Minh rồi.

Cô không biết bản thân làm vậy là đúng hay sai nữa. Tuy cô có thể nhận ra anh đang hạnh phúc nhưng những nhọc nhằn mà anh phải chịu vì tình yêu này thật quá sức của anh.

Thế nhưng, nếu bây giờ cô hối hận và ra đi thì cả hai đều không sống nổi. Không có nhau, anh và cô đều như những cái xác vô hồn.