Chương 141 - Tình Ca

- Con đi đâu cả đêm mà ba mẹ gọi không được vậy hả? – Triệu Kiến Đức lớn tiếng hỏi khi nhác thấy Nhã Tiên bước vào cửa chính.

Cô đưa đôi mắt ngấn nước nhìn vào phòng khách nhưng không trả lời ông mà bật khóc rồi vụt chạy lên lầu.

Nhóm bạn của cô toàn là mấy cô nàng nhiều chuyện nên cho dù cô có muốn giấu thì ba cô cũng đã biết hết chuyện xảy ra tại bữa tiệc rồi.

Nhìn những dấu hôn đã chuyển sang màu xanh tím trên cổ mình, cô càng khóc to hơn. Nếu như thời gian có thể quay lại thì cô sẽ về nhà ngay khi tiễn khách chứ không mượn rượu giải sầu như thế.

Triệu Kiến Đức giận run người, đặt ly trà xuống bàn rồi nhanh chóng đi ra gara. Ông không ngờ con bé nhà quê đó lại giở trò ngay trong sinh nhật của con gái ông.

Ông trách Thi San một thì trách Thắng Vũ đến mười, lẽ nào cậu ta không thể chừa cho Nhã Tiên chút mặt mũi hay sao? Ngay giữa đám đông mà lên tiếng xác nhận chuyện yêu đương rồi bỏ mặc con ông ở đó với bao lời xì xào, bàn tán.

Khi bức ảnh Thắng Vũ bế Thi San ở trước cửa nhà hàng vừa bị phát tán trên các trang mạng xã hội thì chính ông đã can thiệp và khiến nó biến mất nên mọi người cứ cho rằng ai đó chụp nhằm người nên xóa nhưng giờ thì vỡ lỡ cả rồi.

Trong khi nhà họ Triệu đang kẻ khóc người giận thì bầu không khí trong căn biệt thự của Thắng Vũ vẫn êm đềm, ấm áp. Sau bao nhiêu đêm mất ngủ thì đêm nay, cả anh và Thi San đều có một giấc ngủ thật sâu và mơ nhiều mộng đẹp.

- Chào buổi sáng, em yêu. – Thắng Vũ đưa tay véo nhẹ cằm Thi San, khẽ nói.

- Hôm qua anh vẫn chưa ăn bánh kem mà, sao lại ngọt ngào thế nhỉ? – Cô vùi đầu vào lòng anh, vừa ngáp vừa hỏi.

- Bây giờ anh có cái bánh kem to là em rồi, ngày nào anh cũng sẽ ngọt ngào như vậy nên em chuẩn bị tâm lý đi nhé.

Thi San phì cười, dụi đầu vào anh lần nữa rồi nhanh chóng ngồi bật dậy, về phòng vệ sinh cá nhân, sau đó xuống bếp nấu bữa sáng cho anh.

Cô có cảm giác như cả hai đã trở thành một đôi vợ chồng son vậy. Giấc mơ xa xôi hão huyễn bỗng đang nằm trong tầm tay khiến cô cứ lâng lâng.

Ăn uống xong, Thắng Vũ chậm rãi đứng lên và bước dần ra cửa chính, thế nhưng, khi vừa đi hết bậc tam cấp thì anh dừng lại, nhìn cô đắm đuối.

- Sao vậy? Anh quên gì sao? – Cô tròn mắt nhìn anh.

- Là em quên đấy. – Anh đưa tay chỉ vào môi mình.

Cô gái quê ngơ ngác tiến lại gần và chăm chú quan sát người đàn ông đối diện. Rõ ràng ban nãy anh đã lau miệng rồi và trên môi anh đâu còn dính thức ăn đâu.

- Hôn anh. – Thắng Vũ vươn tay kéo cô lại gần, khẽ nói.

- Sao tự nhiên lại phải hôn chứ?

- Nụ hôn của em sẽ giúp anh gặp may mắn và tránh được điều xui xẻo đấy.

Nghe Thắng Vũ nói vậy, Thi San liền nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn. Thế nhưng, khi cô vừa rời khỏi đôi môi ấy thì anh lại tham lam giữ chặt lấy cô, thưởng thức trọn vẹn hương vị ngọt ngào trên làn môi người tình rồi mới chịu buông tay và ra xe đi làm.

Đúng như những gì anh dự định ngay khi đứng giữa chốn đông người và xác nhận mối quan hệ yêu đương với Thi San. Khoảnh khắc vừa bước vào sảnh chính, anh đã trông thấy Triệu Kiến Đức ngồi trên hàng ghế chờ. Anh biết hôm nay ông tới đây là để thực hiện lời đe dọa hôm nào.

Cả hai nhanh chóng tiến vào thang máy và di chuyển lên tầng lầu cao nhất. Nhìn phong thái ung dung của chàng trai bên cạnh, nỗi giận trong lòng Triệu Kiến Đức càng dâng cao.

Ông muốn chống mắt lên xem nếu không có nguồn tài chính hùng hậu từ ông thì anh có điều hành được cái công ty này hay chăng.

Phan Tiến Lực có thể đưa dự án cho Thắng Minh thực hiện nhưng ông ta không thể đưa luôn cả túi tiền cho Thắng Vũ quay vòng vốn được.

- Bác sẽ không vòng vo. Như bác đã nói với cháu, bây giờ, cháu hãy trả lại số tiền mà Thắng Minh đã vay. – Triệu Kiến Đức nói luôn ngay khi vào phòng.

- Cháu đã xem qua giấy vay nợ của ba và mẹ. Bác yên tâm, cháu sẽ làm đúng như thỏa thuận, trong vòng nửa năm sẽ trả lại tất cả cho bác.

Thật lòng mà nói, Triệu Kiến Đức muốn đòi anh trả cho ông ngay bây giờ nhưng giấy trắng mực đen đã ký, thỏa thuận đúng là bên vay sẽ trả cho bên cho vay toàn bộ số tiền trong khoảng thời gian là sáu tháng kể từ ngày nhận được yêu cầu trả nợ.

Tuy nhiên, ông cũng muốn xem xem trong ngần ấy thời gian thì anh sẽ xoay đâu ra tiền, trừ phi anh đi cướp nhà băng.

Triệu Kiến Đức rời đi chưa lâu thì Châu Ly đẩy cửa bước vào. Tuy Thắng Vũ vẫn mỉm cười thay cho lời chào như mọi ngày thì cô vẫn nhận ra nét buồn rầu và lắng lo trên gương mặt chàng trai trẻ.

Em trai cô cũng bằng tuổi anh và giờ vẫn tung tăng đi học, đi chơi, còn anh lại phải dở dang việc học và gồng gánh công ty đang trên bờ vực phá sản này.

- Thắng Vũ, số tiền đó không hề nhỏ, sáu tháng..

- Chị biết rồi sao? – Anh lên tiếng cắt ngang lời cô.

- Ừ. Lúc Triệu Kiến Đức vừa tới công ty, tôi mời lên trên này ngồi chờ cậu thì ông ta bảo ngồi ở sảnh cũng được rồi nói luôn là tới để yêu cầu rút vốn.

- Chị Châu Ly, em có việc cần chị giúp.

Anh vừa nói vừa đưa sổ đỏ của căn biệt thự cho Châu Ly và nhờ cô làm thủ tục cầm cố giúp mình, anh cũng cho cô biết ý định thu hẹp phạm vi kinh doanh của Thắng Minh để tiện bề xoay sở.

Thay vì theo các công trình lớn, anh sẽ chỉ nhận các công trình vừa và nhỏ, đồng thời mở rộng xưởng gạch để tập trung sản xuất, cung cấp ra thị trường chứ không chỉ dùng riêng cho các công trình mà Thắng Minh xây nữa.