Chương 140 - Tình Ca
Chẳng mấy chốc, Nhã Tiên lại kéo hắn ngã xuống giường cùng mình rồi chồm lên người hắn để tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Sự êm ái của lớp nệm bên dưới và hương thơm lẫn sự chủ động của cô khiến Tăng Thiện mất dần chút lý trí cuối cùng. Khoảnh khắc đôi môi hồng chạm vào cổ hắn, dục vọng thường tình trong hắn cũng đã bị đánh thức, quyết tâm chiếm đoạt lấy cô.
Vòng tay hắn mạnh mẽ siết chặt lấy eo cô, nhanh chóng hoán đổi vị trí giữa hai người.
Khi Nhã Tiên gần như đã thỏa mãn với nụ hôn vừa kết thúc và mơ màng nhắm mắt ngủ thì làn môi nóng bỏng của người đàn ông không ngừng chu du khắp gương mặt xinh đẹp.
Tiếng thở mỗi lúc một trở nên gấp gáp theo động tác của Tăng Thiện. Chiếc váy trắng nhanh chóng rời khỏi cơ thể Nhã Tiên, để lộ tuyệt tác của tạo hóa trước ánh mắt sáng rực của Tăng Thiện.
Tiếp đó, chiếc áo sơ mi trên người chàng bác sĩ cũng theo lực ném mà bay xuống sàn, phủ lên chiếc váy trắng tinh khôi. Và rồi, tiếng rơi của chiếc thắt lưng hàng hiệu như một dấu hiệu cho cơn hoan lạc bắt đầu.
Men rượu, bóng đêm và những tình cảm chất chứa sâu trong trái tim qua từng năm tháng đã đưa đôi nam nữ đến bên nhau, trao nhau lần ân ái đầu tiên trong đời họ.
Chiếc hôn nóng rẫy, bàn tay đan chặt và những cơn khoái lạc cứ thế xoay vần họ suốt một đêm dài. Họ đòi hỏi lẫn nhau, tận hưởng cảm giác thăng hoa khi hai cơ thể quyện vào nhau chẳng muốn rời.
Mãi đến gần sáng, Tăng Thiện mới buông Nhã Tiên ra và gục xuống bên cạnh cô, cùng cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại của Tăng Thiện ngân nga, Nhã Tiên cũng choàng tỉnh cùng lúc. Cô đưa tay lên xoa cái trán bướng bỉnh vì cảm giác đầu mình rất đau.
Thế nhưng, cơn đau từ bên dưới cơ thể đột ngột truyền đến khiến cô ngay lập tức quên đi cơn đau trên đầu và hoàn toàn tỉnh táo.
Liếc nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh ngắm mình, cô hoảng loạn bật dậy vì nhận ra đó chính là Tăng Thiện, không phải Thắng Vũ.
Đêm qua, rõ ràng là cô thấy Thắng Vũ đắp chăn cho cô kia mà, vì sao lại biến thành Tăng Thiện thế này.
Không ngờ chỉ vì một cơn say mà cô đã dâng hiến đời con gái cho một người không phải là anh. Những đau đớn này lại không phải là do người đàn ông cô yêu ban cho.
Nỗi tủi hận khiến nước mắt cô chảy dài trên gương mặt chẳng còn cảm xúc. Cô gìn giữ bản thân trong suốt hai mươi mấy năm để rồi chẳng còn gì cả.
Cho dẫu bây giờ Thắng Vũ có thay đổi ý định và nói tiếng yêu thì cô biết làm sao đây. Cô không thể giả điên giả dại để quên đi đêm nay và sóng bước cùng anh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Anh là người mang hơi hướng cổ hủ, anh chắc chắn không chấp nhận điều này và hơn nữa, chính cô cũng không còn mặt mũi hay chút dũng khí nào để bám lấy anh.
- Nhã Tiên, anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với em. Anh sẽ cưới em làm vợ, anh sẽ..
- Hãy quên hết chuyện đêm qua đi. Tăng Thiện, coi như tôi trả ơn anh vì đã nhiệt tình tư vấn chữa bệnh cho ba tôi. Mong anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. – Nhã Tiên quay mặt đi hướng khác và lên tiếng cắt ngang lời hắn.
- Em.. nói gì cơ? Trả ơn sao?
- Phải.
Cô lạnh lùng tung chăn, rời khỏi giường, cố chôn sâu nỗi xấu hổ và nhặt quần áo lót lẫn váy của mình lên, bước vào nhà tắm.
Tăng Thiện siết chặt nắm tay, mắt hắn nhìn chăm chăm vào dáng người con gái qua lớp kính mờ ảo.
Hắn là bác sĩ, cứu người là lẽ đương nhiên, tại sao cô lại nói ra những điều này? Hắn đã từng đòi nợ cô sao?
Nhìn vệt máu còn vương trên tấm ga trắng nhàu nhĩ và những dấu vết của cuộc ái ân mãnh liệt đêm qua mà hắn hối hận vô cùng.
Giá như hắn tỉnh táo hơn thì đã không đến nông nỗi này. Câu nói đó của cô tuy nhẹ nhàng nhưng hắn biết ẩn sâu trong đó là nỗi hận tột cùng.
Hắn nhặt quần áo lên, nhanh chóng mặc vào thật chỉn chu và đứng đợi, hắn muốn đưa cô về tận nhà vì lo chuyện vừa xảy ra sẽ ảnh hưởng tâm lý của cô, khiến cô không tập trung lái xe được.
- Nhã Tiên, để anh đưa em về. – Hắn chạy theo, nắm lấy tay cô ngay khi cô vừa lao ra từ nhà tắm.
- Không cần thiết. – Cô vùng khỏi tay hắn, tiếp tục cất bước.
- Chỉ lần này thôi. Anh hứa sau này sẽ không làm phiền em thêm nữa. Làm ơn đi.
Tiếng hét lớn vang lên sau lưng khiến Nhã Tiên khựng lại. Cô không ngờ một người ăn nói dịu dàng, chậm rãi như hắn cũng có lúc hét lên như vậy.
Chuyện đêm qua, cô vẫn còn nhớ mang máng là do mình chủ động, thế nên, cô càng thêm hận chính mình, vốn dĩ cô và hắn đã có thể trở thành bạn tốt nhưng cuối cùng lại phát sinh thứ quan hệ không được gọi tên này.
- Đi thôi, tôi còn phải đến trường nữa. – Cô nói và tiếp tục cất bước rời phòng.
Tăng Thiện thất thểu đi phía sau cô, hắn muốn ngắm nhìn cái dáng nhỏ bé này ở cự ly gần thêm một chút nữa để rồi mai sau, có lẽ hắn chỉ có thể ngắm cô từ phía xa mà thôi.
Hắn đã sai khi vừa tỉnh dậy đã cho rằng chuyện đêm qua sẽ là bước khởi đầu cho mối quan hệ yêu đương giữa cô và hắn. Thế nhưng, hắn không ngờ cô quá mạnh mẽ và kiêu kỳ ngay cả khi cô đang là người chịu thiệt.