Chương 139 - Tình Ca
Lúc Thi San quay trở lại, Thắng Vũ cũng đã thay xong đồ ngủ và đang nằm chờ đợi.
Tuy từng ngủ chung giường với anh và ôm anh nhưng cô vẫn còn ngại lắm. Dù sao thì lúc đó là do cô ngủ quên và anh thì sốt mê man, đằng này cả hai đều tỉnh rụi.
- Sao vậy? Em hối hận rồi đúng không? – Anh nheo mắt nhìn cô, buông lời chọc ghẹo.
- Không có.
Dứt lời, cô bước nhanh đến, leo lên giường, quay lưng về phía Thắng Vũ và nằm im thin thít. Anh khẽ mỉm cười, nâng đầu cô lên, để cô gối lên cánh tay mình.
Anh cảm thấy thật may mắn vì hôm đó anh đã dừng hành động nông nỗi kia kịp thời để chờ đến ngày trái ngọt của tình yêu thật sự chín, nếu không, có lẽ anh đã mất cô vĩnh viễn.
- Ngày mai anh muốn ăn món gì? – Cô hỏi khẽ.
- Sao lại hỏi chuyện ăn uống vào lúc này chứ? Ngủ thôi nào.
Anh vùi đầu vào mái tóc thơm hương bồ kết và nhắm mắt. Làn hơi thở ấm áp mang theo mùi hương nam tính của anh khiến cô dần chìm vào giấc mộng. Đêm nay, cô không còn cảm giác cô đơn trống vắng nữa.
Hai mươi mấy năm chìm trong cơ cực cùng tủi hổ chẳng còn là gì so với niềm hạnh phúc đong đầy anh mang đến cho cô.
Trong lúc đôi tình nhân đang ấm êm bên nhau thì trong quán bar tọa lạc ngay trung tâm thành phố, Nhã Tiên đang gật gù bên chai rượu vang thứ hai. Kế bên cô không ai khác, chính là Tăng Thiện.
Khi bữa tiệc kết thúc và khách khứa về hết thì cô đã lái xe đến đây uống tiếp chứ không về nhà.
Vì sợ cô suy nghĩ không thông nên Tăng Thiện cố tình đi theo cô. Vốn dĩ hắn đến để khuyên cô đừng uống nữa nhưng cuối cùng lại phải uống cùng cô vì cô quá bướng bỉnh, chẳng chịu nghe lời.
- Nhã Tiên à, về thôi, quán bar sắp đóng cửa rồi. – Tăng Thiện cầm lấy tay cô, can ngăn.
- Tôi không muốn về nhà, tôi ghét ba tôi, ông ấy không giúp được tôi. Ông ấy không uy hiếp được anh Thắng Vũ. – Cô hất tay hắn ra, bưng luôn cái chai lên và dốc hết rượu còn sót lại vào miệng.
- Đừng nói như vậy, Nhã Tiên à, không có người đàn ông nào có thể đối tốt với cô hơn ba cô đâu.
Nhã Tiên đặt chai rượu xuống, quay sang nhìn người bên cạnh. Tuy Tăng Thiện cũng đã say nhưng hắn có thể nhận ra đôi mắt cô đang ngấn lệ.
Có lẽ vì chẳng còn lời nào để giải tỏa cho tâm trạng buồn khổ hiện tại nên cô mới không làm chủ được suy nghĩ lẫn lời nói của mình.
- Bây giờ tôi không muốn về nhà, làm ơn đưa tôi đến khách sạn nào cũng được.
Cô vừa nói vừa tụt xuống ghế rồi loạng choạng ngã vào người Tăng Thiện. Bản thân tên bác sĩ cũng chẳng tỉnh táo hơn cô là bao nhưng hắn vẫn cố gắng giữ cho cô không ngã xuống sàn rồi gọi nhân viên tính tiền.
- Khỏi thối, kêu giúp tôi hai tài xế lái hai cái xe này đến khách sạn Phong Lan nhé. – Hắn dúi mấy tờ tiền vào tay nam nhân viên và nói.
- Vâng.
Tên nhân viên thấy có tiền bo thì mắt sáng rực lên như sao trời. Ngay lập tức, hắn đã kêu hai nhân viên khác có bằng lái hẳn hoi đến để giúp vị khách sộp di chuyển hai chiếc xe hơi sang trọng đến khách sạn Phong Lan.
Suốt quãng đường, Nhã Tiên cứ liên tục gọi tên Thắng Vũ và trách oán anh dù rằng cô đang tựa đầu vào ngực Tăng Thiện. Cô chỉ biết khi cô trách móc anh thì cô mới cảm thấy bản thân bớt mệt mỏi.
Sau khi nhận lấy thẻ phòng từ tay lễ tân khách sạn, Tăng Thiện loạng choạng dìu Nhã Tiên vào thang máy. Vất vả một hồi, hắn cũng đưa cô đến được căn phòng nằm trên tầng cao nhất.
Vì cô cứ bám dính lấy hắn nên khi vừa đặt chiếc thẻ phòng vào vị trí để điện sáng lên thì ngón tay hắn cũng vô tình quơ vào công tắc điện khiến bóng điện lớn đột ngột vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng vàng mờ mờ ảo ảo của cây đèn bàn.
- Cố lên Nhã Tiên, tới giường rồi hãy ngủ.
Qua hết mấy phút, cuối cùng Tăng Thiện cũng đặt được Nhã Tiên lên giường. Đang lúc tên bác sĩ lúi húi kéo chăn đắp cho cô thì cánh tay mềm mại thon thả của cô đột nhiên vươn lên, ôm lấy cổ hắn.
Ánh đèn không sáng lắm nhưng cũng đủ cho hắn thấy rõ đôi mắt long lanh đang mở to của người con gái mà hắn yêu thầm.
Tăng Thiện vẫn còn ý thức được người trước mặt hắn là ai nhưng Nhã Tiên thì không, trong đầu cô bây giờ chỉ có hình bóng của Thắng Vũ và ngay lúc này đây, cô thấy anh đang ở bên cô rất gần.
- Thắng Vũ.
Sau tiếng gọi thỏ thẻ, cô kéo luôn Tăng Thiện xuống và hôn lên môi hắn. Mùi hương thiếu nữ quyện với hương vang đắt tiền khiến đầu óc Tăng Thiện trở nên trống rỗng và hắn chẳng phản kháng gì với hành động táo bạo từ cô.
Thế nhưng, chỉ vài phút sau, khi bàn tay kia lần mò cởi chiếc cúc trên cổ áo hắn thì hắn liền giật mình và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đẩy cô ra.
- Nhã Tiên, tôi là Tăng Thiện.
Khổ nỗi cô gái này đã chẳng còn quan tâm những lời hắn nói nữa, nụ hôn say đắm vừa rồi như chất kích thích khiến cho cô chỉ muốn được chạm vào người đàn ông trước mặt, hít hà mùi hương nam tính trên cơ thể hắn.