Chương 138 - Tình Ca

- Đi ăn bánh canh cua hay hủ tiếu gõ nhỉ? Hay là anh đưa em vào nhà hàng nhé, phải kỷ niệm ngày chúng ta yêu nhau thật long trọng chứ nhỉ? – Anh hào hứng đề nghị.

- Em thích ăn bánh canh cua.

- Được, chúng ta đi nào.

Chàng nghệ sĩ lịch sự mở cửa xe và che đầu cho người yêu ngồi vào rồi cẩn thận cài dây an toàn cho cô, sau đó mới sang ghế lái.

Anh vốn muốn làm những việc vụn vặt này từ lâu nhưng vì lo cô e ngại thành thử anh đâu dám. Bây giờ thì anh đã có thể thoải mái thể hiện tình cảm anh dành cho cô rồi.

- Còn ba tô nữa là hết rồi, hai cô cậu mua giùm tôi luôn để tôi dọn hàng nha. – Bà chủ quán xởi lởi mời mọc.

- Dạ, hai tô ăn ở đây còn một tô lát nữa cô gói lại cho cháu mang đi. – Thắng Vũ gật đầu, đáp.

- Anh mua cho ai? – Thi San ngạc nhiên hỏi.

- Bạn của em, Ngọc Vy.

Nói rồi, anh nắm tay cô, dắt đến chiếc bàn gần đó và kéo ghế cho cô ngồi xuống.

Cử chỉ ân cần ấy nhanh chóng lọt vào mắt của bà chủ quán. Bà tủm tỉm cười vì nhận ra họ là một đôi tình nhân. Trước đây, lúc anh bóc cua cho cô thì bà đã ngờ ngợ.

Phía bên kia đường, Tấn Vinh cũng kịp nhìn thấy hình ảnh lãng mạn ngọt ngào khi Thắng Vũ đưa tay vén đi những sợi tóc xõa giắt lên vành tai Thi San.

Hóa ra, cô nàng giúp việc này chính là mẫu người yêu lý tưởng mà anh từng nhắc đến trong lần phỏng vấn đó. Phải chăng đây là mối tình hiếm hoi khi đôi bên không môn đăng hộ đối nhưng lại có một cái kết đẹp.

Bữa ăn kết thúc, anh đưa Thi San đến nơi Ngọc Vy thuê trọ để đưa phần thức ăn khuya cho cô nàng tội nghiệp. Anh biết Thi San rất quý mến Ngọc Vy nên anh sẽ quan tâm đến cô gái ấy trong phạm vi cho phép. Anh cũng định sẽ nói chuyện với Thi San về vấn đề phẫu thuật cho gương mặt của Ngọc Vy.

- San đến đây với ai? – Ngọc Vy tròn xoe mắt khi thấy cô bạn đột ngột gõ cửa vào ban đêm để đưa cho cô phần bánh canh cua.

- À.. với anh ấy. – Thi San đưa ngón tay chỉ ra đằng sau.

Lúc này, Ngọc Vy mới nhận ra gương mặt điển trai của Thắng Vũ lấp ló trong khoảng tối.

Thấy cô nhìn mình, Thắng Vũ lịch sự cúi đầu thay cho lời chào.

Tuy đã nhận được câu trả lời từ cô bạn nhưng Ngọc Vy vẫn rất ngạc nhiên. Rõ ràng cách đây hai ngày, Thi San còn nhắn tin bảo rằng Thắng Vũ đã nghe được đoạn cuối cuộc trò chuyện giữa họ và đã lên tiếng cho cô nghỉ việc kia mà, sao bây giờ lại đi cùng nhau trong đêm thế nhỉ?

- Vy à, bây giờ anh ấy là bạn trai của San. – Thi San bẽn lẽn cất lời vì nhận ra vẻ hoang mang trên mặt cô bạn.

- Bạn trai sao?

- Ừ, là người yêu.

- Chúc mừng hai người. Giỏi lắm bạn của tôi. Phải thế chứ.

Vì thời gian chẳng còn sớm nữa nên cả hai chỉ nói được thêm vài câu rồi chào tạm biệt.

Ngọc Vy cười mãn nguyện khi nhìn theo hai bóng lưng kia khuất dần trong bóng tối. Tình yêu đối với cô là thứ thiêng liêng và quý giá nhất nên cô vốn không tán thành việc Thi San hy sinh chỉ để đổi lấy vật chất cho Thắng Vũ.

Bản thân Thắng Vũ hiểu rõ tầm quan trọng của hai cha con Nhã Tiên đối với tương lai của Thắng Minh nhưng anh vẫn theo đuổi Thi San chứng tỏ anh cũng là một người coi trọng tình yêu và chấp nhận đánh đổi.

Thế nên, Ngọc Vy cho rằng bạn cô không cần khước từ người đàn ông cực phẩm này. Dẫu cho anh không còn là giám đốc của Thắng Minh thì với vai trò một nghệ sĩ đẳng cấp thế giới, anh vẫn dư sức vun vén cho tổ ấm của hai người.

Số tiền anh biểu diễn trong một đêm bằng cả mấy năm tiền lương của cô cộng lại chứ chẳng ít ỏi gì.

Vừa về đến căn biệt thự, Thắng Vũ vội vã lái xe vào gara rồi chạy ra, nắm tay Thi San, kéo cô lên phòng mình. Anh ấn cô ngồi xuống giường, lấy sợi dây chuyền trong ngăn bàn ra, đeo lên cổ cô.

- Anh mới mua lúc chiều ấy. Tự nhiên tặng vòng cho Nhã Tiên mà không tặng em cái gì nên anh cảm thấy khó chịu.

Thắng Vũ không biết những lời thật lòng anh thốt ra khiến Thi San cảm động suýt khóc.

Cô không ngờ ngay cả khi anh biết cô sắp bỏ lại anh thì anh vẫn nghĩ đến việc tặng quà cho cô. Có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp được thêm một người đàn ông nào yêu cô tha thiết như anh nữa.

- Đẹp quá, nó rất hợp với em. – Anh nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, khẽ nói.

Cả hai cứ ngồi yên lặng và nhìn nhau không chớp mắt. Đây là lần đầu anh và cô có thể ngắm trực diện người mình yêu mà không cần e ngại bất cứ điều gì.

- Anh định không đi ngủ sao? – Cô nhỏ nhẹ cất lời.

- Anh muốn nhìn em lâu thêm nữa, bây giờ mà em về phòng thì anh sẽ nhớ đến mất ngủ mất.

- Gì chứ? Sao anh lại biến thành người như vậy hả?

Thi San đấm nhẹ vào ngực Thắng Vũ, trách yêu. Cô không ngờ người như anh mà cũng trở nên bất bình thường khi yêu. Nhưng thực ra, cô cũng không muốn xa anh trong lúc này.

- Em ngủ lại đây cùng anh nhé. Dù gì cũng đã từng hai lần chung phòng nên em không ngại chung giường cùng anh đâu. – Cô tựa vào ngực anh, thỏ thẻ.

- Em không sợ sao? – Anh vuốt tóc cô, buông lời chọc ghẹo.

- Chỉ là ngủ thôi, anh không được làm gì em đâu đấy.

- Được rồi, chỉ là ôm nhau và ngủ thôi.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi buông tay để cô về phòng tẩy trang, thay đồ. Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến anh cứ có cảm giác tất cả chỉ như là giấc mơ hoang đường.