Chương 137 - Tình Ca

- Em xin lỗi, lẽ ra.. em không nên đến đó.

Lời vừa dứt, cô liền quay lưng bước đi. Thế nhưng, chỉ mới bước được ba bước thì vòng tay ấm áp của anh đã ôm chặt lấy cô từ phía sau.

Chẳng có từ nào có thể lột tả hết niềm hạnh phúc lúc này của anh. Cuối cùng, anh cũng đã nghe tiếng yêu thương thốt ra từ miệng của người con gái anh yêu.

Ở khoảng cách gần, Thi San cảm nhận được hơi thở vương chút hương rượu vang nhẹ nhàng phả vào cổ mình, mơn man trên suối tóc. Cánh tay Thắng Vũ mỗi lúc một siết chặt, như muốn đem cô khảm vào cơ thể anh.

- Thi San, anh hạnh phúc lắm, anh rất vui vì em đã đến. Anh yêu em. Từ trước đến nay chưa từng có giây phút nào anh ngừng yêu em cả. Anh cũng chưa từng có ý định tiến xa hơn với bất kỳ ai ngoài em.

Lời nói dịu dàng của anh vang nhẹ bên tai khiến Thi San tê rân cả người, lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây.

Hóa ra, niềm hạnh phúc khi hai trái tim cùng chung một nhịp đập là cảm giác thần tiên này. Cô lại tiếp tục khóc vì quá xúc động.

Nhận ra nước mắt cô rơi xuống bàn tay mình, Thắng Vũ nhẹ nhàng xoay cô lại, đối diện với anh. Dưới ánh đèn cao áp vàng vọt, hình ảnh họ in sâu vào đáy mắt nhau.

Anh cúi xuống, hôn lên mắt cô và khắp gương mặt cô để lau khô những dòng lệ mặn đắng rồi dần dà tìm đến bờ môi hồng, trao cho cô nụ hôn của tình yêu ngọt ngào sâu lắng.

Thi San trở nên bị động trước cử chỉ yêu thương của anh, cô nhắm mắt, tận hưởng cảm giác đê mê này. Làn môi họ quấn quýt không rời. Những chiếc hôn của anh ngày càng nồng nàn, mãnh liệt như muốn rút cạn không khí của cô.

- Thắng Vũ.. em.. em sắp chết ngạt rồi. – Thi San vội đẩy anh ra, hổn hển nói.

- À, anh quên mất, em mới hôn lần đầu mà, đúng không? – Thắng Vũ véo nhẹ vào chiếc cằm thon của cô, hỏi khẽ.

- Chẳng lẽ anh rất có kinh nghiệm? Anh hôn nhiều người rồi đúng không? – Cô xấu hổ nên tìm lời chất vấn ngược lại anh.

Thắng Vũ chẳng trả lời mà nhấc bổng Thi San lên, đặt cô ngồi xuống trên đầu xe, hai tay anh chống hai bên khiến cô lọt thỏm ở giữa, chẳng nhúc nhích gì được.

Hình ảnh của đôi tình nhân bên dòng sông đêm lấp loáng hiện lên như một bức tranh siêu thực đẹp đến nao lòng.

- Thi San, anh cũng là lần đầu. Anh có kinh nghiệm là vì anh đã tưởng tượng ra cảnh anh hôn em rất nhiều lần, ngày nào cũng hôn. – Anh mặt dày thú nhận sự si mê mình dành riêng cô.

- Anh.. anh thật biến thái. – Cô xấu hổ, cúi đầu, lí nhí nói.

Bàn tay anh nhẹ vươn tới, nâng cằm cô lên, giữa cho hai gương mặt đối nhau thật gần.

Đêm nay, anh thấy cô thật đẹp, như một nàng tiên giáng trần không đôi cánh trắng nhưng vẫn vượt cả quãng đường xa để đến bên anh, nói lời yêu đương và ở lại với anh mãi mãi.

- Em yêu, yêu anh là phải yêu cả đời, biết không? Em phải có trách nhiệm với lời em nói.

- Em biết điều này. – Cô gật đầu, khẳng định chắc nịch.

- Nhưng mà.. em yêu anh sao lại từ chối anh hết lần này đến lần khác nhỉ? Sao em lại phải chôn giấu tình cảm của mình? Đâu phải là em yêu đơn phương anh đâu, anh thể hiện tình yêu của anh với em rõ ràng vậy mà.

- Tại vì.. tại vì em luôn mặc cảm địa vị xã hội, học thức và gia cảnh của em.

Trong câu nói của cô mang theo nỗi buồn xen giữa những tự ti khiến anh xót xa vô cùng. Chẳng ai có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra và không phải bất cứ ai cũng có thể vươn lên để thay đổi số phận.

Nếu như việc thay đổi số phận chỉ đơn giản là cần sự cố gắng thì chắc chắn thành phố này sẽ không có nhiều mảnh đời cơ cực như vậy.

Có những con người làm việc chẳng ngơi tay ngơi chân nhưng mãi đến khi nhắm mắt xuôi tay, họ chẳng để lại được chút vật chất gì đáng giá.

- Địa vị của em bây giờ là người con gái của anh. Tất cả những gì anh có đều là của em, em không cần mặc cảm gì cả.

Anh hôn lên môi người yêu lần nữa rồi bế cô xuống, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Tình yêu chân thành và đẹp như một cuốn truyện cổ tích cuối cùng cũng đã đến với anh rồi. Anh tự hứa sẽ yêu thương và trân trọng cô đến hết đời.

Anh sẽ cùng cô thực hiện ước mơ mà anh ấp ủ bao lâu nay, một căn nhà nhỏ có vườn hướng dương bao quanh, những đứa con xinh xắn, ngoan hiền giống cô và những giai điệu của bản hòa tấu tình yêu giữa anh và cô.

- Em đã ăn gì chưa? – Anh ghé vào tai cô, hỏi khẽ.

- Vẫn chưa, cả ngày hôm nay em chỉ ăn một gói mì. – Cô phụng phịu trả lời.

- Thi San à, em định giảm cân đấy à? – Anh đẩy cô ra, chau mày, giọng hơi gắt gỏng.

- Không phải, người ta nhớ anh nên không muốn ăn. Tại anh không chịu nói chuyện với em.

Vẻ nũng nịu dỗi hờn của cô hệt như đứa trẻ khiến anh chẳng nhịn được cười. Thật lòng mà nói, trước đây anh chẳng thích mấy cô nàng nhõng nhẽo, hay làm nũng với người yêu đâu nhưng bây giờ anh nhận ra anh đã sai rồi.

Anh rất thích bộ dạng này của cô, anh thấy cô đáng yêu vô cùng, anh chỉ muốn cắn một cái vào đôi má đang phồng lên kia.