Chương 136 - Tình Ca
- Anh yêu à, em xin lỗi, em đến trễ quá rồi. – Thi San ôm lấy cánh tay Thắng Vũ và tựa đầu vào vai anh, nũng nịu.
Hành động này của cô khiến mọi người há miệng trợn mắt vì trước giờ họ chưa từng nghe anh có bạn gái bao giờ.
Tất cả những ai biết anh và Nhã Tiên đều đinh ninh rằng hai người họ mới là một cặp, thế nào mà đột nhiên anh lại biến thành hoa có chủ rồi.
- Cô gái này hình như cũng có xuất hiện tại tang lễ của mẹ anh Thắng Vũ thì phải. – Một cô gái rỉ tai người bạn trai bên cạnh.
- Ừ. Thảo nào mà nhìn quen quen. Nhưng.. không phải Nhã Tiên nói cô ta chỉ là người giúp việc cho nhà anh ấy sao? – Chàng trai ngơ ngác hỏi.
Anh chàng nghệ sĩ cũng ngạc nhiên chẳng kém gì ai. Rõ ràng sáng và chiều nay cô còn chẳng thèm nhìn đến mặt anh xem nó méo hay tròn nữa mà.
Thế nhưng, theo sự ngạc nhiên là cảm giác hạnh phúc dâng trào, cô đang ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh và thỏ thẻ nói chuyện với anh chẳng khác nào một tình nhân.
- Anh Thắng Vũ, cô gái này là người yêu của anh sao? – Cô gái kia bước lên và cất tiếng hỏi đại diện cho sự thắc mắc của những người còn lại.
- Đúng vậy. – Anh chẳng chút do dự, nhanh chóng trả lời.
Nhã Tiên nghe như thể sét đánh bên tai mình, anh vậy mà đứng ở đây và thừa nhận tình cảm này, có lẽ nào anh không quan tâm đến Thắng Minh nữa ư?
Cho dẫu anh được bí thư chống lưng nhưng ông ta chỉ giúp anh về các vấn đề ngoại giao chứ không thể nào bỏ tiền túi ra cho công ty hoạt động được.
Đêm hôm qua, khi anh nhờ cô tìm người thay thế Thi San thì cô còn tưởng cô đã vượt qua được chướng ngại vật rồi.
- Ôi, tự nhiên sao em thấy chóng mặt quá. – Thi San loạng choạng tựa hẳn vào Thắng Vũ.
- Chắc em bị trúng gió rồi, để anh đưa em về.
Anh vội nói lời tạm biệt với chủ nhân bữa tiệc rồi luồn tay ôm lấy eo Thi San, dìu cô rời đi trong những tiếng xì xào, ngưỡng mộ có, ghanh ghét có, dè bĩu cũng có.
Nhã Tiên đứng bất động nhìn theo bóng lưng họ. Cô đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi nhận lấy món quà từ anh, cô đã cảm động biết bao nhiêu khi anh nhận lời đàn tặng riêng cô một bản nhạc. Đến cuối cùng, anh lại tặng cô một cú sốc nặng nề thế này.
- Cô nhảy cùng tôi nhé. – Tăng Thiện bước đến trước mặt Nhã Tiên và đưa tay ra.
Dù chẳng còn tâm trạng nhảy nhót nhưng thân là chủ nhân bữa tiệc, cô đành kiềm nén nỗi hận đang gào thét trong lòng và nắm tay Tăng Thiện, hòa vào đám người đang khiêu vũ.
Trong ánh đèn mờ ảo, hắn cảm nhận được đôi vai cô đang run lên.
Lúc này, chiếc xe bóng láng của Thắng Vũ cũng đã rời khỏi cổng nhà hàng sang trọng, tiến thẳng ra đường lớn. Thế nhưng, anh không đưa Thi San về nhà mà chở cô đến bờ sông ven thành phố.
Thấy anh tỏ vẻ lạnh lùng, khác hẳn khi còn trong bữa tiệc nên cô cũng chẳng dám nói gì, chỉ ngồi im như thóc, mặc cho anh chạy đâu thì chạy.
Chính vì tin chắc trái tim anh chỉ chứa mỗi bóng hình mình nên cô mới dám hành động như vậy.
Cô thật không dám tưởng tượng nếu như anh ngó lơ cô, cô sẽ ra sao nữa. Nếu anh trả lời cô gái kia là "không" thì cô sẽ xấu hổ mà chết mất.
Nhưng cuối cùng, mọi chuyện đã xảy ra như cô mong đợi, ánh mắt và biểu cảm hụt hẫng trên gương mặt của cô em gái cùng cha khác mẹ khiến cô hả hê vô cùng. Cô cũng mong sao Nhã Tiên sẽ về mách Triệu Kiến Đức, cho ông tức trợn mắt lên luôn.
Xe vừa dừng lại, Thắng Vũ liền mở cửa và bước xuống, tiến đến cạnh bờ sông. Thi San cũng tháo dây an toàn, đi theo anh. Khi anh đứng yên thì cô cũng chẳng dám bước nữa.
Cơn gió đêm thổi tung mái tóc huyền và chiếc váy trắng bồng bềnh cô đang mặc, mang đến cảm giác lành lạnh khiến cô bất giác tự ôm lấy thân mình.
- Thi San, ban nãy em làm gì vậy? Em biết đó là sinh nhật của Nhã Tiên mà, sao em lại đến và nói những lời đó? - Anh đột ngột quay lưng và nhìn vào mắt cô, cất tiếng hỏi.
Trái tim Thi San gần như ngừng đập vì không ngờ anh lại chất vấn mình. Lẽ nào, anh đang trách cô phá hỏng buổi tiệc của Nhã Tiên sao? Cô còn tưởng nụ cười ban nãy là vì anh vui mừng thật.
- Em yêu anh, Thắng Vũ. – Cô rơm rớm nước mắt, đáp lời.
- Sao cơ?
- Phải, em yêu anh. Em không muốn mất anh. Em đã cố gắng chôn sâu mối tình này trong tim nhưng em không thể tiếp tục được nữa. Khi em nhìn thấy tấm thiệp sinh nhật trên bàn, em đã định bày tỏ với anh nhưng anh lại tỏ ra quá lạnh nhạt nên em không dám. Nhưng mà.. nhưng mà khi anh đi rồi, em lại sợ anh sẽ đến với cô ấy, cho nên.. cho nên..
Cô bật khóc nức nở và không thể nói thêm được nữa. Cô đã lấy hết dũng khí để nói ra những lời tự đáy lòng mình.
Vì sao anh lại hỏi ngược lại cô khi cô nói yêu anh kia chứ? Lẽ nào chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà anh thay lòng nhanh như vậy? Lẽ nào anh đã nghĩ thông suốt và nhận ra anh cần Nhã Tiên để vực dậy Thắng Minh? Lẽ nào tình yêu thiên trường địa cửu vốn dĩ không hề có thật?