Chương 135 - Tình Ca

- Hôm nay anh có ăn cơm tối ở nhà không ạ? – Thi San cất tiếng hỏi khi Thắng Vũ vừa đi xuống cầu thang.

- Không, tối nay anh đi dự sinh nhật Nhã Tiên.

Cô mỉm cười, gật đầu rồi chạy ra mở cổng. Nụ cười tỉnh rụi ấy của cô khiến Thắng Vũ sững sờ cả đỗi.

Có lẽ anh đã hoang tưởng khi nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy khó chịu khi nghe điều này. Sao anh vẫn còn tự lừa dối bản thân rằng cô cũng yêu anh, chẳng qua là cô chưa nhận ra mà thôi.

Buồn tình là thế nhưng khi đến công ty thì Thắng Vũ vẫn phải gồng mình lên mà tập trung giải quyết công việc. Vừa trông thấy anh bước vào thang máy, Châu Ly cũng vội vã đi theo.

- Các công ty mà chúng ta còn muốn hợp tác đã đồng loạt chuyển khoản tạm ứng trong sáng nay rồi. Bên phòng kế toán vừa nhận được bản fax của các ủy nhiệm chi. – Châu Ly hào hứng thông báo.

- Vậy chị bảo các đội thi công hãy quay trở lại công trường nhé. Tập trung nhân lực vào ba dự án lớn. Trong ngày mai, em sẽ trực tiếp xuống tận nơi để xem xét.

Thang máy đến tầng ba thì Châu Ly bước ra, chỉ còn lại Thắng Vũ tiếp tục đi lên tầng năm. Vào đến phòng, anh tiện tay lấy một chiếc bánh cho vào miệng để lót dạ.

Mấy hôm nay, vì thấy anh chẳng chịu đi ăn trưa nên Châu Ly đã mua rất nhiều bánh và để trong phòng làm việc của anh, dặn anh đừng bỏ bữa.

Chiếc kim đồng hồ vẫn quay đều, mặt trời lên cao rồi dần dần lặn xuống. Khi tiếng chuông báo vang lên thì anh mới giật mình nhìn ra ô cửa kính và nhận ra hoàng hôn đã buông rồi.

Con đường phố thị trong chiều đông vẫn nhộn nhịp người, xe qua lại nhưng anh vẫn thấy trống trải vô cùng. Giá như có cô bên cạnh đan tay anh trong lúc này thì tốt biết mấy. Giá như sau một ngày đối mặt với những lo toan kiếm tiền, anh được cô ôm vào lòng và vỗ về, động viên thì tốt biết mấy.

- Gói cho tôi chiếc vòng tay này.

Anh chọn bừa một chiếc vòng vàng đưa cho nhân viên tiệm vàng rồi ngắm nhìn sợi dây chuyền có mặt hình ngôi sao đang trưng bày trong tủ kính.

Khóe môi anh khẽ mỉm một nụ cười mãn nguyện khi hình dung ra sợi dây chuyền này được đeo lên chiếc cổ ngọc ngà của người con gái anh thương.

- Lấy cho tôi sợi dây chuyền này nữa.

- Vâng ạ. - Cô nhân viên tươi cười, làm như lời anh bảo.

Lúc anh về đến nhà thì Thi San đang quét sân. Vẫn như mọi lần, cô quăng cây chổi sang một bên, mở cổng cho anh.

Anh nhận thấy cô thậm chí còn chẳng ngẩng mặt lên nhìn mình, cứ thế đóng cổng rồi lại tiếp tục quét dọn.

Lên phòng, anh tức giận đem sợi dây chuyền cất vào trong ngăn bàn, nhanh chóng tắm gội, lên đồ đi dự tiệc.

Cô vẫn lòng vòng trước sân chờ mở cổng lần nữa và khi xe anh lướt ngang, cô vẫn cúi đầu nhìn xuống đất.

Chiếc ô tô khựng lại vài giây, sau đó tiếp tục lao ra đường, chạy thẳng đến nhà hàng. Năm nay, tiệc sinh nhật của Nhã Tiên vẫn tổ chức tại địa điểm cũ, khách mời cũng chỉ là bạn học và những người bạn trong giới thượng lưu.

- Tặng em. Chúc em sinh nhật vui vẻ. – Thắng Vũ đưa hộp quà cho Nhã Tiên, khẽ nói.

- Cám ơn anh. Lát nữa anh đàn một bài tặng em nha, em lỡ khoe với mọi người là anh sẽ đàn tặng em rồi. – Cô nũng nịu đề nghị.

- Ừ.

Cách đó không xa, Tăng Thiện cũng đang bận rộn chuyện trò cùng bạn bè của Nhã Tiên nhưng mắt hắn chẳng rời hai người họ.

Sau khi nghe Nhã Tiên giới thiệu Tăng Thiện là trưởng khoa xét nghiệm của bệnh viện Nhân Tâm thì các cô gái vây lấy hắn để làm quen và xin số điện thoại.

Đúng sáu giờ tối, bữa tiệc bắt đầu. Trong chiếc váy trắng thướt tha, Nhã Tiên chầm chậm tiến lên sân khấu, nói lời cảm ơn các khách mời và mời họ cứ tự nhiên ăn uống, vui chơi.

Đến nửa buổi tiệc, Thắng Vũ giữ lời hứa, bước lên sân khấu, đàn một bản nhạc tặng Nhã Tiên trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người.

Đôi mắt Nhã Tiên long lanh ngấn nước vì quá xúc động.

Mấy năm trước, ba cô toàn dùng tiệc sinh nhật của cô như một dịp giao lưu cùng các đối tác nên cô chẳng dám yêu cầu anh đàn tặng mình vì cô biết anh không muốn tiếng đàn của anh vấy bẩn vì mục đích kinh doanh, vụ lợi.

Theo cô biết thì toàn bộ số tiền anh lấy được sau mỗi lần đạt giải, anh đều đóng góp vào các quỹ thiện nguyện.

Tiếng đàn vừa dứt, nhạc cũng được bật lên để chuẩn bị cho màn khiêu vũ. Đang lúc mọi người nắm tay nhau tiến ra khoảng trống giữa phòng tiệc thì cánh cửa lớn đột ngột mở toang khiến tất cả đồng loạt quay đầu nhìn.

- Sao lại là cô ta? – Nhã Tiên lẩm bẩm khi thấy Thi San xuất hiện trong chiếc váy trắng tinh khôi.

Thắng Vũ cũng đứng chôn chân tại chỗ vì thấy bóng dáng thân thương ấy đang tiến về phía mình.

Chuyện Thi San có mặt ở đây và ngay lúc này vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Nếu như tai anh không nghe những tiếng xầm xì lẫn trong tiếng nhạc du dương thì anh đã nghĩ rằng mình đang ngủ mơ.