Chương 134 - Tình Ca
- Cháu là.. con gái của Ngọc Lâm sao?
Ông run run chạm tay vào khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh rồi nhìn lên cô. Thảo nào mà ngay buổi đầu gặp mặt, ông cảm thấy cô rất quen thuộc, hóa ra những đường nét trên khuôn mặt cô là của người tình một thời mà ông vô cùng yêu thương.
- Phải, tôi là con gái của mẹ tôi với một người đàn ông tệ bạc có tên Triệu Kiến Đức.
Đôi chân mày Triệu Kiến Đức chau lại khi nghe cô nói nhưng rồi lại giãn ra rất nhanh. Ông gật đầu liên tục và nhận hết tội lỗi về mình.
Ông cho biết năm đó khi theo gia đình sang nước ngoài chưa được bao lâu thì ba mẹ ông chuyển chỗ ở, thế nên mới mất liên lạc với mẹ con cô.
- Đó chỉ là cái cớ cho sự vô trách nhiệm của ông mà thôi. – Thi San cười mai mỉa.
- Thi San, ba thật sự không biết là mẹ con có thai. Hơn nữa, con phải thông cảm cho ba, thời đó làm gì có điện thoại mà liên lạc hả con? Nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi của ba, tại ba vô dụng, lệ thuộc cha mẹ. Ba xin lỗi con Thi San à.
Triệu Kiến Đức nước mắt ngắn dài, tự trách bản thân khiến Thi San cũng phần nào nguôi giận, bản tính cô vốn lương thiện nên chẳng đành lòng khi thấy người khác khóc, hơn nữa, lá rụng về cội, dẫu có thế nào thì cô cũng không thể chối bỏ dòng máu đang chảy trong người cô là của ông.
- Tôi cũng là con gái ông và tôi yêu Thắng Vũ. Thế nên, ông hãy giúp anh ấy đi. Nếu ông cảm thấy nợ mẹ con tôi thì hãy giúp đỡ anh ấy. – Cô dằn xuống cơn xúc động và nói.
- Thi San à, Nhã Tiên là em gái của con, nó yêu Thắng Vũ lâu hơn con và nó không thể không có cậu ấy. Con hãy nhường lại cho em con đi. Đừng khiến nó đau khổ mà.
Lời nỉ non của Triệu Kiến Đức đã thổi bùng ngọn lửa hận đang sắp tắt trong lòng Thi San. Đôi mắt cô trở nên ngây dại vì không ngờ ông có thể nói ra những lời này.
Ông sợ Nhã Tiên đau khổ mà không lo cô cũng đau khổ sao? Tại sao cùng là con ông sinh ra nhưng ông lại thiên vị nhiều như vậy? Ông không cảm thấy rằng ông nên bù đắp cho cô nhiều hơn sao?
- Tôi phải về đi chợ rồi.
Lời vừa dứt, cô cũng lập tức đứng lên, chạy nhanh ra ngoài và leo lên chiếc taxi gần đó. Phía bên trong, Triệu Kiến Đức gấp gáp đến nỗi không kịp lấy tiền thối đã vội đuổi theo nhưng khi ông vừa đến cổng thì chiếc taxi đã đưa cô đi một đoạn khá xa.
Suốt một ngày, Thi San chẳng buồn dọn dẹp nhà cửa hay nấu nướng gì. Thắng Vũ đã nói không dùng cơm ở nhà nên cô cũng ăn mì gói cho qua cơn đói rồi lại ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ mà trông về phía trời xa.
Ở đời này, kiếm được một người yêu thương mình vô điều kiện thật sự quá khó khăn, có chăng chỉ có Thắng Vũ mà thôi, anh yêu cô mà không cần một lý do gì cả.
Thời gian trôi một cách chậm chạp nhưng rồi ngày cũng tắt nắng. Khi đồng hồ vừa báo chuông đúng tám giờ thì Thắng Vũ mới về, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt hốc hác của anh.
Sau khi thắp nén hương lên bàn thờ, anh đứng nhìn ba mẹ mình hồi lâu rồi thất thểu bước lần trên những bậc thang.
Mỗi một ngày trôi qua là trái tim anh dường như bị bào mòn thêm một chút. Nếu có thể, anh rất muốn níu kéo cho thời gian ngừng lại, cho người anh yêu đừng rời xa anh.
Vì cơn sốt vẫn còn âm ỉ, chưa dứt hẳn nên Thắng Vũ chỉ làm việc đến mười giờ thì về phòng.
Thi San không biết anh ngủ sớm thành thử khi nghe thấy điện thoại báo mười một giờ đêm, cô liền xuống bếp và pha sữa cho anh.
Tuy bên trong thư phòng tối om nhưng cô vẫn đẩy cửa bước vào và bật điện vì nỗi ám ảnh của đêm qua vẫn còn. Nhìn thấy căn phòng trống không, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc anh quan tâm cô, bám lấy cô thì cô cảm thấy sợ, cảm thấy phiền nhưng khi anh trở nên lạnh nhạt, cô lại buồn và chạnh lòng biết bao.
- Ngày mai là sinh nhật của Nhã Tiên sao?
Cô cầm lấy tấm thiệp mời lên và nhanh chóng mở ra xem. Từ lúc sinh ra đến bây giờ, cô hoàn toàn không biết đến tiệc sinh nhật của bản thân là gì.
Nụ cười chua xót lần nữa xuất hiện trên khóe môi nhưng cô quyết tâm không khóc nữa.
- Nhã Tiên à, chị có nên tặng cho em một món quà nhân dịp đặc biệt này không nhỉ? Chắc chắn em sẽ bất ngờ lắm đó, cô gái kiêu kỳ ạ.
Lúc này, trước ban công ngôi biệt thự xa hoa tọa lạc tại trung tâm thành phố. Triệu Kiến Đức đang lặng lẽ hút thuốc.
Tối nay, sau khi ăn tối cùng Thắng Vũ thì con gái ông đã trở lại với bộ dạng tươi tắn như lúc trước. Nhã Tiên hào hứng thông báo với ông rằng Thắng Vũ đang nhờ cô tìm giúp anh một người giúp việc trung tuổi.
Sáng nay, vào khoảnh khắc Thi San đứng lên và vụt chạy đi, ông cứ đinh ninh cô đã từ chối lời cầu xin của mình. Hóa ra, cô cũng biết suy nghĩ và biết được đâu mới là lựa chọn tốt cho bản thân.
- Lã Ngọc Lâm, em đừng trách tôi.
Ông vùi điếu thuốc vào bồn hoa bên cạnh rồi rút bật lửa, đốt đi tấm ảnh lưu giữ kỷ niệm về mối tình thời trai trẻ.
Ngọn lửa tuyệt tình nhanh chóng lan rộng và chỉ trong giây lát, tấm ảnh chỉ còn lại một đống tro tàn.
Đưa tay lau đi giọt sương đêm vừa vương trên khóe mắt, ông quay trở vô, đóng cửa rồi rảo bước về phòng ngủ, nơi có người vợ đã đồng hành cùng ông trong suốt hơn hai mươi năm qua.