Chương 133 - Tình Ca

Sau một đêm sốt mê man, Thắng Vũ tỉnh dậy với thân thể gần như kiệt quệ. Thế nhưng, anh vẫn cố chuẩn bị để đến công ty.

Khoảnh khắc chiếc áo sơ mi chỉ mới khoác lên người được một nửa thì Thi San đột ngột xuất hiện với tô cháo nóng trên tay.

- Em xin lỗi. – Cô vội quay lưng về phía anh, ngại ngùng lên tiếng.

- Em để lên bàn đi, lát anh sẽ ăn. – Anh bình thản cài những chiếc cúc áo và nói.

- Dạ.

Thi San ngoan ngoãn làm như lời anh rồi gấp gáp rời khỏi phòng. Cô định hỏi anh khỏe chưa nhưng lại không có đủ can đảm.

Có lẽ đối với anh mà nói, một người đã muốn ra đi thì những lời quan tâm cũng trở thành sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì vì nếu như thật lòng thì họ đã ở lại.

Lấy đôi giày đặt trước ngưỡng cửa cho anh xong, cô lững thững ra vườn quét lá, nhân tiện chờ khi nào anh xuống sẽ mở cổng luôn cho tiện.

Mới hôm qua, cả hai còn vui vẻ hệt như đôi tình nhân mà giờ đây đã trở về là hai người dưng ngược lối.

- Hôm nay anh sẽ ăn tối bên ngoài, em không cần nấu nướng gì đâu.

Anh hạ kính xe xuống, nói thật nhanh rồi phóng xe qua cổng, không biết cô gái phía sau cắn chặt bờ môi vì đau lòng. Cô nhận ra anh đang tránh mặt cô.

Hóa ra, cảm giác này thật sự rất khó chịu, vậy mà, bao lâu nay anh phải cố nhẫn nhịn vượt qua và tỏ ra bình thường trước mặt cô.

Cánh cổng đóng lại chưa lâu thì tiếng chuông bỗng réo vang. Cứ ngỡ là Thắng Vũ quên mang theo hồ sơ gì đó nên Thi San vội vàng quẳng cây chổi và chạy đến.

Thế nhưng, người đó không phải là anh mà là người đàn ông cô đang hận thấu xương.

- Chào cháu, chú có chuyện muốn nói với cháu, chúng ta ra ngoài một chút nhé. – Triệu Kiến Đức cười hiền, lên tiếng đề nghị.

Thật lòng, cô rất muốn từ chối vì chẳng muốn nhìn thấy mặt ông ta nhưng lại rất muốn nghe xem ông ta định nói điều gì.

- Chú cứ ra xe đợi cháu một lát ạ.

Triệu Kiến Đức chưng hửng vì sau câu nói ấy, cô lập tức kéo cảnh cổng lại và khóa chặt, cứ như cô sợ ông sẽ ăn trộm cái gì đó trong ngôi biệt thự này vậy.

Thứ ông muốn có được là chàng chủ nhân của nơi đây chứ chẳng cần thêm điều gì khác vì con gái ông cũng chỉ muốn có vậy mà thôi.

Đúng năm phút sau, Thi San trở ra và theo Triệu Kiến Đức lên xe. Trong túi áo khoác của cô là tấm hình ông chụp chung cùng mẹ cô.

Vốn dĩ cô chẳng có ý định nhìn nhận cha con gì với con người tệ bạc này nhưng chẳng rõ vì sao bản thân lại bất giác lục tìm bức ảnh và mang theo.

- Cháu uống nước gì để chú gọi? – Triệu Kiến Đức lại tiếp tục chưng ra nụ cười hiền hậu, cất tiếng.

- Chú có chuyện gì thì nói đi ạ. Cháu còn phải về đi chợ nấu cơm nữa.

Tuy cô không trả lời câu hỏi nhưng ông vẫn gọi cho cô một ly cam ép. So với lần gặp trước, ông cảm nhận được cô đã khác rất nhiều, chẳng còn vẻ bẽn lẽn hay nhút nhát nữa.

- Hãy rời khỏi nhà Thắng Vũ đi. Bà Hoàng Mai đã mất, cháu là con gái, ở cùng một người đàn ông độc thân thì không nên đâu.

Bàn tay Thi San nắm chặt lấy vạt áo khoác và khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười. Hóa ra, là ông đi dọn đường tình cho Nhã Tiên ư?

- Anh ấy thuê cháu, cháu làm lấy tiền, sao lại không nên? – Cô khoanh tay, hếch mặt hỏi lại.

- Cũng chẳng hiền hậu gì nhỉ? Xem ra, mẹ Thắng Vũ nhìn nhầm người rồi.

Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt và cẳng thẳng khi hai người, một già, một trẻ đấu mắt với nhau.

Cuối cùng, Triệu Kiến Đức cũng xuống nước, lựa lời khuyên cô nên chọn cách tốt nhất cho cả cô và Thắng Vũ.

Ông hứa sẽ cho cô một số tiền đủ cho cô có thể trụ lại trên thành phố này với yêu cầu là cô phải biến mất hoàn toàn trước mặt Thắng Vũ.

- Tình hình của Thắng Minh vô cùng bết bát, nếu không phải vì Nhã Tiên thì chú cũng không đổ tiền đổ sức vào đó nữa đâu. Chú biết những người con gái dưới quê lên luôn muốn tìm cho mình một chàng trai giàu có để nương tựa nên chú khuyên cháu nên tìm người khác vì nếu chú rút vốn thì Thắng Vũ sẽ chẳng còn gì đâu.

Giọt nước mắt vừa dâng lên khóe mi đã vội chảy ngược vào trong vì Thi San không muốn tỏ ra yếu đuối trước người đàn ông này.

Hóa ra, trong mắt ông ta, những người nghèo khổ như cô chẳng khác nào một cô gái đào mỏ. Hóa ra, ông ta cũng đã từng xem mẹ cô là hạng người thấy sang bắt quàng làm họ.

Thật tội nghiệp cho người mẹ bạc phận của cô vì đến chết vẫn chung thủy một lòng với gã tồi này.

- Tôi cảm thấy thật bất hạnh khi có một người cha như ông. – Cô nghiến răng, bật lên từng tiếng.

Trong khi Triệu Kiến Đức đang tròn xoe mắt vì không hiểu cô đang nói chuyện với ai thì bức ảnh đã được đặt xuống trước mặt ông.

Đã hơn hai mươi năm trôi qua nhưng ông vẫn nhớ ngày tháng bức ảnh này xuất hiện, đó là một ngày cuối mùa thu, gió se se lạnh và bầu trời cũng phủ màu xám xịt.