Chương 132 - Tình Ca

Hai bàn tay cô nắm chặt để ngăn bản thân đừng run rẩy. Nếu cô đoán không lầm thì có lẽ anh chỉ nghe được đoạn cuối của cuộc trò chuyện.

Cô cảm thấy may mắn vì không bị anh phát giác ra mối tình tuyệt vọng này nhưng sao cô lại nghe đắng chát nơi khóe môi, hụt hẫng và buồn đau vô cùng.

- Vâng, cuối tháng em sẽ đi.

Cô đáp lời mà không hề quay đầu nhìn lại vì hai dòng nước mắt đã chảy dài trên má. Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình. Cô sẽ không có lời nào để giải thích nếu như anh biết cô đang khóc.

- Thi.. Thi San..

Bàn tay gầy hao của Thắng Vũ đưa lên khoảng không và tiếng gọi thốt ra từ đôi môi nhợt nhạt của anh khi bóng dáng người anh yêu đã khuất hẳn sau cánh cửa. Giọt lệ sầu men theo khóe mi rơi xuống, làm nhòe dòng chữ ký còn chưa ráo mực.

Anh hối hận rồi, anh hối hận vì đã nói ra những lời anh không muốn. Nếu như anh không lên tiếng và cô mãi im lặng thì có lẽ cả hai sẽ bên nhau thêm một thời gian nữa. Từ hôm nay cho đến cuối tháng chỉ còn đúng một tuần.

Đầu anh đau, tim anh đau và tay chân anh đột nhiên trở nên nhức nhối. Cây viết trên tay anh rơi xuống sàn và rồi chính anh cũng khuỵa xuống vì không thể nào đứng vững được.

Anh có cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi, bao nhiêu sức lực phút chốc bay biến, chỉ còn lại tấm thân bất lực chẳng khác gì một kẻ tàn phế.

Lúc này, Thi San cũng đã về tới phòng. Cô khóa cửa rồi ngồi xuống sàn khóc như mưa. Lần đầu tiên cô cảm giác được nỗi đau xé tim này. Có lẽ anh cũng rất đau khi nói ra những lời đó.

Cô không biết lựa chọn rời xa nơi này của mình có thật sự mang lại hạnh phúc cho anh hay chăng.

- Rầm.

Tiếng cánh cửa đập mạnh vì bị gió lùa khiến Thi San giật mình. Như có linh tính chẳng lành, cô vội vàng chạy sang thư phòng tìm Thắng Vũ.

Mẹ anh vừa mất và giờ cô lại nói sẽ ra đi trong nay mai nên cô lo anh sẽ nghĩ không thông và làm những chuyện không nên làm.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, Thi San chết lặng khi thấy Thắng Vũ đang nằm bất động trên sàn, xung quanh anh là các hồ sơ vương vãi.

- Anh.. Anh Thắng Vũ.

Cô lao nhanh đến bên anh và lay gọi nhưng anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, chẳng cử động gì. Trong lúc hốt hoảng, cô áp mặt vào ngực anh để kiểm tra xem tim anh còn đập hay không.

- Anh Thắng Vũ, tỉnh lại.. tỉnh lại đi anh. Đúng rồi, bệnh viện, phải đi bệnh viện.

Tấm thân mảnh mai bé nhỏ lúc này đột nhiên trở nên mạnh mẽ lạ thường. Cô xốc anh lên lưng và cõng anh về phòng, lấy chăn phủ kín người vì lo anh bị lạnh sẽ khiến bệnh tình nặng thêm rồi chạy về phòng lấy điện thoại và nhanh chóng trở lại bên anh.

Đang lúc cô run run thao tác trên bàn phím thì anh đã vươn tay kéo áo cô, cất giọng run rẩy.

- Em lấy thuốc sốt trong ngăn bàn giúp anh.

- Anh bị sốt sao?

Vừa nói, cô vừa sờ lên trán anh và nhận ra anh đang nóng như lửa đốt. Thế là, cô vội vàng lục tìm thuốc, lấy nước rót ra ly, sau đó đỡ anh ngồi dậy.

Thảo nào lúc anh đi làm về, cô thấy mặt anh đỏ đỏ nhưng không nghĩ rằng anh bị sốt. Nếu biết thì cô đã không để anh đưa cô đến thăm Ngọc Vy rồi.

- Anh nằm nghỉ đi, để em lấy khăn ấm lau người cho anh.

Sau khi đỡ anh nằm xuống, Thi San gấp gáp xuống bếp nấu nước ấm rồi mang lên và cẩn thận lau mặt, cổ và tay chân cho anh. Vì lo anh sốt cao sẽ co giật nên cô chẳng còn biết ngại ngần gì nữa, vén áo anh lên và lau luôn bụng cùng ngực anh.

Suốt mấy tiếng đồng hồ, tay chân cô không phút nào ngơi nghỉ, còn anh thì đã chìm vào giấc ngủ với những cơn ác mộng liên hồi.

- Thi San.. Thi San..

- Em đây, Thắng Vũ, anh thấy trong người thế nào? – Cô vội nắm lấy tay anh, hỏi han rối rít khi nghe anh gọi tên mình.

- Thi San.. Thi San..

Trong cơn mê sảng, Thắng Vũ chợt mở mắt ra và anh nhìn thấy gương mặt của cô đang kề cận mình. Ngay lập tức, anh ngồi dậy, kéo cô ôm chặt vào lòng.

- Đừng bỏ anh, xin em ở lại bên anh. Anh cần em, anh không muốn mất em, anh sẽ không sống được nếu không có em. Anh yêu em mà Thi San, anh yêu em nhiều lắm.

Cơ thể Thi San bất động hoàn toàn, cô chẳng phản kháng gì, cứ yên lặng trong vòng tay của anh. Cuối cùng, anh cũng đã nói ra tiếng yêu mà anh đã cố kiềm nén suốt thời gian qua.

Tuy cả hai chỉ gặp gỡ nhau vài tháng nhưng đối với cô mà nói thì ân tình này sâu đậm tựa ngàn năm.

Mãi đến khi vòng tay anh dần nới lỏng và toàn thân anh ngã trở lại giường thì cô mới biết rằng anh đang mê sảng.

Nước mắt cô lại tuôn trào, thấm ướt bàn tay gầy guộc của anh. Đôi vai nhỏ bé mong manh run lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào chua xót.

Thắng Vũ, ngay cả lúc anh không tỉnh táo thì anh vẫn nhớ về em sao? Em biết phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây?