Chương 131 - Tình Ca

Suốt quãng đường về, Thi San rất muốn nói vài lời với Thắng Vũ nhưng gương mặt lạnh tanh của anh khiến cô không tài nào mở miệng được.

Cô đưa mắt nhìn ra hai bên đường để dòng xe đang lưu thông tấp nập kia xóa bớt những ngổn ngang trong lòng.

- Chúng ta vào thăm Thanh Phong một chút nhé, anh sợ mấy ngày nữa anh chẳng có thời gian. – Thắng Vũ dừng xe trước cổng bệnh viện và nói.

- Vâng ạ. – Cô khẽ gật đầu.

Chiếc xe từ từ quẹo vào cổng và vào thẳng trong bãi đỗ. Không riêng gì Thắng Vũ mà cả Thi San đều ngậm ngùi khi đặt chân đến nơi mà cách đây không lâu, họ đã tiễn người phụ nữ họ yêu quý về cõi hư vô.

Vừa trông thấy hai người bước vào, Thanh Trà liền đứng dậy, cúi đầu chào. Cô vừa đút cháo cho Thanh Phong xong, đang định xuống căn tin kiếm chút gì đó ăn tối.

- Hai anh chị ngồi chơi nói chuyện với anh em nhé. Em xuống ăn tối xong sẽ quay lại.

Thanh Trà kéo hai chiếc ghế đến gần giường rồi nhanh chóng rời đi. Cô đi học ban ngày nên chỉ có thể ở cạnh anh trai vài tiếng đồng hồ vào buổi tối. Lát nữa, mẹ cô và một bác giúp việc sẽ vào với anh.

- Xin lỗi vì đến bây giờ tôi mới vào thăm cậu được. – Giọng Thắng Vũ đầy xúc động khi nhìn thấy tấm thân tàn tạ của bạn mình.

- Chia buồn với cậu. Tôi biết cậu đã phải cố gắng rất nhiều. Hãy gắng lên nhé. – Thanh Phong cố ngăn cơn xúc động để động viên Thắng Vũ.

- Tôi đang cố mà.

Nụ cười như mếu của Thắng Vũ làm Thi San xót xa. Nhìn đến đầu, cánh tay phải và chân phải đang quấn băng trắng của Thanh Phong thì tim cô như có kim châm.

Một người hoàn mỹ như Thanh Phong lại biến thành bộ dạng này khiến những người yêu quý anh đau lòng. Nhìn anh, cô nhớ tới Ngọc Vy, bất giác khóe mi cô rướm nước mắt.

- Anh còn đau không? – Cô cất tiếng hỏi vì thấy ánh mắt của Thanh Phong đang hướng về mình.

- Đỡ nhiều rồi, cám ơn em đã đến thăm anh.

Đó là những lời tự đáy lòng của người đàn ông khốn khổ. Tuy biết cô chẳng yêu mình và biết cô đang bận rộn vì nhà Thắng Vũ vừa xảy ra biến cố nhưng Thanh Phong vẫn luôn mong chờ cô đến gặp anh một lần.

Anh đã từng nghĩ rằng, chỉ cần nhìn thấy cô thì anh sẽ mau chóng bình phục. Anh nhớ cô da diết.

Vào giây phút anh bị mọi người xô ngã xuống cầu thang thì anh đã nghĩ rằng anh phải sống để còn nhìn thấy một kết thúc hạnh phúc của người con gái anh yêu.

- Em rót giúp anh ly nước nhé. – Thanh Phong dịu dàng cất lời nhờ vả Thi San.

- Vâng, được ạ.

- Thật may vì cậu vẫn bình an.

Thắng Vũ đón lấy ly nước từ tay Thi San và trao qua cho Thanh Phong vì anh ngồi gần giường bệnh hơn. Thế nhưng, trong lòng Thanh Phong lại thấy buồn và nghĩ rằng đây là một hành động nhắc nhở của Thắng Vũ. Có lẽ chàng nghệ sĩ muốn nhắc người đối diện rằng cô gái này là người của cậu ấy.

- Thôi, cậu đưa cô ấy về đi. Ngày mai cậu còn phải đến công ty nữa mà. – Thanh Phong cố mỉm cười, cất lời.

- Vậy cậu cố gắng dưỡng thương thật tốt nhé. Tạm biệt.

Thi San cũng vội vàng tạm biệt Thanh Phong rồi theo chân Thắng Vũ ra ngoài. Cô không dám đi ngang hàng với anh mà chỉ lặng lẽ đi phía sau anh.

Tấm lưng ấy, đã bao lần cô muốn ôm lấy và dụi đầu vào nũng nịu nhưng tất cả chỉ có thể thực hiện trong những giấc mơ dài như vô tận.

Bầu không khí u ám ngột ngạt trong xe khiến Thi San vô cùng khó chịu nhưng vì sợ anh nên cô chẳng dám cử động, chẳng dám hạ kính xuống để hít thở chút khí trời.

Cô sợ lời nói của mình sẽ khiến anh thêm giận và anh sẽ tăng tốc độ như lúc đưa cô xuống thành phố biển quay MV.

Ngay khi vừa về đến nhà, Thắng Vũ lập tức lên thư phòng làm việc. Nỗi ấm ức và tủi thân khiến anh muốn bật khóc nhưng bản lĩnh của một người đàn ông đã giúp anh kiềm chế lại.

Trời càng về khuya càng thêm lạnh. Những người cô đơn sẽ hiểu mùa đông lạnh đến thế nào, không phải cái lạnh ngoài da thịt mà là trong trái tim họ và Thi San cũng không phải là ngoại lệ.

Nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm, cô liền đứng dậy, xuống bếp pha cho Thắng Vũ một ly sữa nóng.

- Anh uống đi rồi hãy làm tiếp. – Cô đặt ly sữa xuống bàn, nói nhỏ.

Anh đưa mắt nhìn ly sữa còn đang bốc khói rồi nhìn lên gương mặt nhợt nhạt của cô. Có lẽ cô đã cố gắng hết sức để ở bên anh trong khoảng thời gian này. Có lẽ thân xác cô ở đây nhưng tâm hồn đã sớm rời đi.

Phải chăng anh nên buông tay để cô có thể được giải thoát? Phải chăng cảm giác của cô cũng khó chịu giống như cảm giác của anh khi bị Nhã Tiên cứng đầu đeo bám hay không?

- Lát anh sẽ uống, em về phòng đi.

Cô khẽ gật đầu rồi quay lưng. Thế nhưng chỉ bước được vài bước thì giọng người đàn ông lại tiếp tục cất lên khiến cô chững lại.

- Anh xin lỗi Thi San. Anh không nên ích kỷ mà cầu xin em ở lại. Bây giờ.. em có thể đi được rồi. Cám ơn em vì tất cả.