Chương 130 - Tình Ca

Lúc cả hai đến nơi thì Blake cũng vừa tới. Anh vừa từ bệnh viện Nhân Tâm về và chạy thẳng đến đây để thăm Ngọc Vy trước khi lên lớp dạy trang điểm.

- Ôi, chào anh Thắng Vũ, chào cô Thi San. – Blake tiến lại gần họ, cất tiếng.

- Chào anh Blake. Tôi và cô ấy đến đổ bánh xèo. – Thắng Vũ chậm rãi đáp lời.

Ba người nhanh chóng nối bước nhau vào con hẻm nhỏ.

Từ ngày cùng Ngọc Vy đặt cọc căn phòng trọ này thì mãi tận bây giờ Thi San mới quay lại, cô cảm thấy thật áy náy khi không thể đến sống cùng cô bạn như những dự định ban đầu.

Cô không đành lòng bỏ rơi Thắng Vũ nhưng cũng rất tội nghiệp cho cảnh cô đơn của Ngọc Vy, may mà còn có Blake và bạn cô dường như mạnh mẽ hơn anh chàng cạnh cô rất nhiều.

- Ngọc Vy, cô xem ai đến thăm cô đây này.

Nghe Blake gọi, Ngọc Vy vội mở cửa và cô vô cùng vui mừng khi thấy Thi San. Hai cô gái ôm nhau, vuốt tóc nhau hồi lâu thì Ngọc Vy mới chợt nhận ra còn có Thắng Vũ đang đứng đó. Cô cúi đầu chào anh rồi mời mọi người vào bên trong.

Tuy Thi San không cho Ngọc Vy vào bếp nhưng vì buồn tay buồn chân nên cô vẫn lỳ lợm sấn vào, phụ bợ những việc linh tinh.

Thắng Vũ đảm nhận việc đổ bánh trong khi Blake đang xem hướng dẫn để lắp ráp chiếc tủ vải cho Ngọc Vy.

Quần áo của Ngọc Vy không nhiều và diện tích nơi đây khá nhỏ nên cô chỉ muốn mua sắm những vật dụng vừa đủ dùng chứ không muốn mua những vật dụng quá lớn.

- Anh lên nhà trên uống nước nghỉ ngơi đi. Để em làm cho. – Thi San nhỏ nhẹ đề nghị vì sợ Thắng Vũ mệt.

- Anh không mệt, lâu rồi anh chưa đổ bánh xèo, em cứ để anh luyện tay nghề.

Cô quay mặt sang hướng khác và mỉm cười. Anh nói cứ như anh từng đổ bánh xèo kiếm sống vậy.

Mặc dù chẳng biết tình hình công ty có khả quan lên chút nào không nhưng nhìn anh có vẻ vui và thoải mái như vậy thì cô cũng yên tâm rất nhiều.

Bữa ăn tối của bốn người diễn ra vô cùng vui và ấm cúng. Biết vết thương của Ngọc Vy cần kiêng tôm và cô đang dùng thuốc nên cần kiêng giá thành thử Thắng Vũ đã làm cho cô những chiếc bánh xèo với phần nhân chỉ có thịt heo và nấm.

- Ai mà lấy được anh Thắng Vũ làm chồng thì thật là hạnh phúc. Anh vừa kiếm tiền giỏi lại nấu ăn giỏi nữa. Anh giống tôi lắm đó.

Câu nói của Blake khiến tất cả đều không kiềm được mà phì cười. Tuy anh tự khen mình nhưng Ngọc Vy là người hiểu rõ anh không hề khoác lác bởi những ngày qua anh chăm sóc cho cô rất chu đáo.

Kết thúc bữa ăn, Blake liền tạm biệt những người bạn rồi lái xe thẳng đến chỗ làm. Thắng Vũ ở lại cùng Thi San dọn dẹp gọn gàng mọi thứ.

Nếu như những người khác thường đi du lịch, hoặc lê la hàng quán, uống vài ly rượu để giảm bớt căng thằng vì áp lực công việc thì anh thích cùng người con gái anh yêu làm việc nhà.

- Ôi, cúp điện rồi. – Thi San kêu lên khi ánh điện đột ngột vụt tắt.

- Em đứng yên, đừng di chuyển.

Thắng Vũ nói và nhanh chóng bật điện thoại lên rồi lấy cán chổi chạm vào đầu bóng điện, thế là nó cứ chớp tắt liên hồi khiến Thi San và Ngọc Vy nhìn đau cả mắt.

- Để anh mua bóng mới về thay.

Dứt lời, anh gấp gáp lau khô tay và rời đi. Cả hai cô gái cố gắng dọn dẹp nốt các thứ rồi cùng nhau vào phòng nói chuyện.

Sau một hồi ôn lại những câu chuyện kham khổ của ngày thơ ấu, Thi San cầm tay cô bạn, hơi chút ngập ngừng.

- Vy định giấu chuyện này với anh Thanh Phong mãi sao?

- Ừ. Vy không muốn anh ấy thương hại mình. Tình yêu đến từ một phía sẽ chẳng có kết quả đâu. Chi bằng tự mình cắt đứt mộng tưởng của mình đi. Còn San thì sao? San đành lòng buông bỏ anh Thắng Vũ sao?

Thi San buông tay Ngọc Vy, thở dài một tiếng.

Cô thú nhận cô vẫn chưa bao giờ hết yêu Thắng Vũ và thật lòng muốn ở bên anh nhưng vì tương lai của anh nên phải năm lần bảy lượt tránh né, làm khổ cả hai. Cô thật lòng không muốn anh lao đao và mất tất cả chỉ vì yêu mình.

- San sẽ đợi cho đến khi công việc của anh ấy dần ổn định rồi sẽ rời đi. – Cô cố mỉm cười thật tươi để ngăn dòng nước mắt đang chực chờ nơi tuyến lệ.

- Anh ấy có đồng ý không? – Ngọc Vy khẽ nhíu mày, hỏi.

- Cho dù anh ấy không đồng ý thì San vẫn đi.

Câu nói cuối của cuộc trò chuyện đã vô tình lọt vào tai Thắng Vũ khi anh vừa đặt chân đến trước cửa phòng.

Anh cảm thấy mình thật thảm hại khi nuôi hy vọng rằng cô sẽ vì tội nghiệp anh mà ở lại bên anh.

Hóa ra, trong lòng cô vẫn muốn ra đi, hóa ra những gì cô làm cho anh đều chỉ xuất phát từ trách nhiệm và nghĩa vụ của một người giúp việc.

- Ngọc Vy, em có cái ghế nào cao hơn chút không?

Tiếng anh cất lên khiến hai cô gái đồng loạt giật mình. Ngọc Vy vội lấy chiếc ghế trong góc đưa cho anh rồi lấm lét nhìn Thi San. Cô không biết Thắng Vũ mới về hay đã nghe được cuộc trò chuyện này rồi.

- Xong rồi. Anh về luôn đây.

Anh đưa chiếc bóng điện hư cho Ngọc Vy rồi tạm biệt cô và bước thật nhanh. Thi San cũng vội vàng xách đồ chạy theo anh.

Sao cô có thể quên mất rằng anh sẽ đột ngột quay về chứ, đáng lẽ ra cô nên quan sát trước khi nói. Nếu anh biết cô yêu anh thì cô phải làm sao đây?