Chương 128 - Tình Ca
Đang lúc Thi San định kể tiếp thì nghe loáng thoáng có tiếng nói của Blake cất lên nên cô vội bụm miệng lại.
Cô phải công nhận một điều rằng những người bạn thân của Thanh Phong và Thắng Vũ đều rất tốt và sống rất tình cảm, giống như hai anh vậy. Có chăng chỉ Nhã Tiên là không như thế thôi.
- San ơi, ngày mai Vy được xuất viện. – Ngọc Vy phấn khích thông báo.
- Sao cơ? Nhưng vết thương trên mặt thì sao? – Thi San vừa mừng vừa lo khi nghe bạn mình báo tin.
- Anh Blake sẽ thuê bác sĩ đến kiểm tra và thay thuốc cho Vy mỗi ngày. Thực ra, là Vy nhờ anh ấy xin cho Vy về chứ nằm trong đây hoài chán lắm.
- Ừ. Vậy chiều mai San tranh thủ đến phòng trọ thăm Vy, thôi, khuya rồi, Vy ngủ nha.
Đặt điện thoại lên bàn xong, Thi San nhanh chóng rời giường và đi sang phòng Thắng Vũ để xem anh thế nào. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh say đến mức này. Cô lo anh bị trúng gió và xảy ra chuyện không hay.
Cuối cùng, không thể cứ chạy qua chạy lại mãi nên cô đánh liều ôm chăn gối sang phòng anh ngủ như cái đêm mưa hôm nào.
Thực ra, mấy hôm nay, vì vẫn hơi sợ nên cô cứ ngủ chập chờn nhưng ngay lúc này, khi biết có anh đang nằm cách mình không xa, cô lại cảm thấy an toàn và nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Đêm trôi thật nhanh và khi chiếc đồng hồ báo thức vừa reo lên thì cả hai anh chị cùng lúc giật mình tỉnh dậy.
Thắng Vũ hơi chút ngạc nhiên khi thấy cô gái anh yêu đang tròn mắt nhìn anh. Nếu anh nhớ không lầm thì dường như hôm qua anh đã gục đầu vào lòng cô.
Tuy cô đã cho phép nhưng anh vẫn lo cô sẽ nghĩ anh lợi dụng hơi men mà yêu cầu quá đáng.
- Em sợ anh trúng gió nên qua đây ngủ cạnh anh. – Cô lên tiếng phá tan bầu không khí khó xử.
- À. Thì ra là vậy. Cám ơn em, Thi San.
Đôi tay cô thoăn thoắt gấp chăn gối lại rồi ôm chúng lên. Khoảnh khắc bàn tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa thì anh cũng vội bật đứng dậy.
- Thi San, chuyện hôm qua..
- Chắc anh mệt mỏi và áp lực nhiều lắm. Hôm nay anh có muốn ăn món gì đặc biệt không? – Cô vội cắt ngang lời anh.
- Em.. biết đổ bánh xèo không? – Anh ngập ngừng hỏi.
- Dạ biết.
Thấy cô mỉm cười, anh như đặt được tảng đá trong lòng xuống. Anh còn sợ cô sẽ tránh mặt anh hoặc là cô sẽ lấy cớ đó mà bỏ rơi anh.
Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân thảm hại như lúc này, dùng vẻ đáng thương để níu chân cô từng giây từng phút.
- À, anh Thắng Vũ, ngày nay Ngọc Vy xuất viện nên em sẽ đến thăm cô ấy. – Cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói.
- Mấy giờ em đi?
- Khi nào anh về thì em đi, em chỉ tới để giúp cô ấy sắp xếp đồ đạc và trò chuyện một chút.
- Anh sẽ đưa em đi, bốn giờ anh sẽ về. À, hay là mình đem nguyên vật liệu đến đó làm bánh luôn.
- Có làm mất thời gian của anh không?
- Không đâu, anh cũng muốn thư giãn một chút.
Nụ cười tươi như ánh dương lần nữa xuất hiện trên khóe môi Thi San. Cô gật đầu rồi vụt chạy về phòng, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó lao vào bếp làm đồ ăn sáng cho anh. Hôm nay, cô làm món bánh sandwich kẹp trứng ốp la để anh lót dạ và một ly nước trái cây.
Liếc nhìn lên chiếc đồng hồ treo ở phòng khách, cô hốt hoảng khi nhận ra đã gần bảy giờ. Có lẽ đồng hồ báo thức của anh chạy sai thành thử báo sai nốt nên cả hai cứ ngỡ mới hơn sáu giờ. Thế là, cô vội bưng cả bánh cả nước chạy lên phòng anh.
- Anh tranh thủ ăn đi, để em.
Cô đưa chiếc bánh cho Thắng Vũ và nhanh chóng giúp anh thắt cà vạt.
Anh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan như con cún con và làm theo lời cô. Anh hơi ngạc nhiên vì không ngờ cô lại biết cách thắt cà vạt.
- Anh đến ngồi trên ghế đi. – Cô nắm tay anh kéo đến ghế, ấn anh ngồi xuống và lấy vớ mang vào chân anh.
Lúc này thì Thắng Vũ hoang mang tột độ, anh có cảm giác như cô biến thành một người khác vậy. Cách cô đang đối xử với anh không giống một người giúp việc và chủ mà nó giống như cách vợ đối với chồng.
- Em biết là hơi trễ nhưng anh chạy xe từ từ thôi nha. – Cô thở phào, ngước nhìn anh và dặn dò.
- Anh biết rồi, cám ơn em.
Tiếp đó, cô lại vụt chạy đi, xuống lấy giày đặt ngay bậc cửa cho anh. Phía trên lầu, anh nhai vội chiếc bánh, uống cạn ly nước vì không muốn bỏ phí thức ăn do chính tay cô làm.
Thực ra, anh là chủ của Thắng Minh, nếu không có cuộc họp nào được hẹn trước thì anh đến công ty muộn một chút cũng không sao.
Có lẽ mấy hôm nay cô thấy anh đi sớm nên mới ngỡ hôm nào cũng phải như vậy và quáng quàng lên.
- Thi San, may mà anh còn có em.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu nhen nhóm trong anh. Nếu như cô vì thương hại cho hoàn cảnh hiện tại của anh mà đổi ý và chấp nhận ở bên cạnh anh, đồng hành cùng anh thì anh vẫn hạnh phúc đón nhận.
Anh không biết rằng vì từng mơ được làm vợ anh mà cô học cách thắt cà vạt. Cô đã lén mua một chiếc cà vạt rẻ tiền trong lúc đi chợ và tập thắt suốt mấy đêm liền. Cô muốn chăm chút cho anh từng ly từng tý như cách mà những người vợ hiền thảo vẫn hay làm.