Chương 127 - Tình Ca

Thắng Vũ vừa đứng lên thì Thu Nhiên cũng vội vàng rời khỏi ghế và dìu anh ra xe mặc dù anh bảo rằng mình vẫn ổn.

Chờ khi chiếc xe đã khuất hẳn, cô mới chậm rãi quay trở vào. Xem ra đêm nay, bạch mã hoàng tử đã đến gặp cô rồi, chẳng uổng phí bao tháng ngày cô âm thầm cầu mong.

Những ánh đèn hai bên đường liên tục trôi ngang cửa kính ô tô càng gợi thêm nỗi buồn trong lòng anh. Bây giờ, anh đã biết những bữa tiệc mà mẹ mình tham dự không hề mang lại cảm giác vui và thoải mái chút nào.

Mẹ anh vốn dĩ là một người nội trợ, bà chỉ thích ở nhà lo cơm nước cho chồng con nhưng vì hoàn cảnh mà phải làm những việc bà chẳng thích, giống như anh bây giờ.

Lúc này, trên bậc thềm cửa chính, Thi San vẫn ngồi co cụm, hướng ánh mắt về phía chiếc cổng lớn.

Anh đã nói trước là anh về muộn nên cô không dám gọi điện hỏi thăm vì sợ rằng anh đang lái xe lại phải nghe máy.

Khi kim đồng hồ vừa điểm chín giờ đêm thì ánh đèn xe cũng lóe lên. Biết đó là Thắng Vũ nên Thi San vội vàng chạy ra mở cổng trước cả khi tiếng chuông vang.

Trông thấy người cầm lái không phải là anh, cô vô cùng lo lắng nhưng khi nhìn kỹ thì cô đã yên tâm vì anh đang ngồi ở băng ghế sau.

- Không cần thối. – Thắng Vũ nhét tờ tiền vào tay anh lái xe thuê rồi mở cửa, chui ra ngoài.

Tên tài xế cám ơn rối rít và mau mắn rời khỏi căn biệt thự. Khi chân hắn vừa lọt ra khỏi cổng thì Thi San cũng nhanh chóng bấm ổ khóa rồi lật đật quay vào để xem Thắng Vũ thế nào vì cô sợ anh đi không vững sẽ vấp ngã.

- Để em dìu anh.

Cô nói và cầm lấy tay anh vắt qua vai mình. Tuy anh vẫn có thể tự bước được nhưng vì đây là cơ hội để được gần cô thêm một chút nên anh cũng vờ như bản thân cần sự giúp đỡ.

Anh biết như vậy chẳng khác nào đang lợi dụng sự ngây thơ trong sáng của cô nhưng chỉ có thế này thì anh mới vơi bớt những suy nghĩ mang tính tiêu cực đang bủa vây lấy mình.

- Cẩn thận.

Thi San nhẹ nhàng đỡ Thắng Vũ ngồi tựa đầu giường rồi giúp anh tháo vớ ra. Nhìn bộ dạng của cô, anh đã có thể lấy lại ý chí của mình để tiếp tục cố gắng. Đôi khi vì những điều quan trọng hơn mà con người buộc phải từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình.

Anh chỉ biết bây giờ anh chỉ còn có mỗi mình cô, cho dẫu cô không yêu anh nhưng chỉ cần anh yêu cô là đủ. Nếu cứ sống với thân phận chủ tớ như bây giờ cho đến hết đời, anh cũng sẵn sàng chấp nhận.

- Để em pha cho anh ly nước chanh nhé. Anh mệt lắm đúng không? – Thi San vừa giúp anh cởi chiếc áo vest vừa hỏi.

- Thi San à, em có thể.. có thể cho anh tựa vào em một chút được không? Anh thật sự rất mệt.

Anh nắm lấy bàn tay cô, khẩn khoản đề nghị.

Cô nhận thấy trong đôi mắt anh là tình yêu bao la anh dành cho mình, thế nhưng, xen lẫn còn có những nỗi lo toan cùng mệt mỏi.

Mấy đêm thức trắng, hốc mắt anh gần như sâu hơn rất nhiều, trong đôi mắt ấy còn có những tơ máu đỏ minh chứng cho việc thiếu ngủ trầm trọng.

- Dạ được. – Cô khe khẽ gật đầu.

Trong lúc Thi San còn đang định ngồi xuống bên cạnh để anh tựa vào vai mình thì anh đã kéo nhẹ tay cô. Chỉ trong tích tắc, cô ngồi trên hai chân anh. Vừa toan đứng lên thì anh đã gục đầu vào lòng cô, siết chặt lấy bờ eo thon thả.

Sau phút giây bối rối, cô đưa tay sờ nhẹ lên mái tóc người đàn ông rồi dần dà trượt xuống tấm lưng anh mà vỗ về an ủi. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc cứ thế lớn dần trong trái tim cô.

Mùi hương nồng nàn của rượu hòa với mùi hương nam tính trên cơ thể anh khiến đầu óc cô dần trở nên mụ mị và không còn ý định đẩy anh ra.

Mãi đến khi cảm nhận được vòng tay anh buông lơi khỏi eo mình và nghe hơi thở đều đều vang bên tai thì cô mới chầm chậm đứng dậy, đỡ anh nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên rồi im lặng ngắm nhìn gương mặt của người cô yêu.

Trở về phòng, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Ngọc Vy để động viên tinh thần cô bạn vì kể từ hôm nay, bác sĩ đã giảm bớt lượng thuốc gây buồn ngủ cho Ngọc Vy và theo thói quen thì cô ấy sẽ thức khá khuya. Tin nhắn vừa gởi đi không lâu thì chuông điện thoại vang lên.

- Sao Vy không nhắn tin? – Thi San ái ngại hỏi.

- Vy nói nhỏ nhỏ thì không sao cả. Hé miệng nhỏ thì không bị đau. – Giọng Ngọc Vy cất lên thật khẽ.

Mặc dù Ngọc Vy nói vậy nhưng Thi San vẫn sợ cô bạn bị đau nên cô cũng chẳng dám hỏi han gì nhiều mà chỉ kể cho Ngọc Vy nghe về ngày hôm nay của mình.

Hôm nay, cô đã trồng thêm năm khóm hoa hồng quanh sân, phơi được mười hạt mướp đắng già để chuẩn bị gieo vào chỗ đất còn trống cuối vườn. Và một chuyện thú vị vào lúc sáng chính là cô bị một anh chàng lạ mặt chặn đường tỏ tình.

- San từ chối anh ta ngay và luôn đúng không?

- San co chân bỏ chạy luôn. Vy biết lý do không? Vì anh ta bị khùng đó. San vừa nghe bà bán hoa bên đường hỏi sao anh ta lấy hoa của bà ấy thì San biết nên chạy một mạch về nhà luôn