Chương 126 - Tình Ca
Thắng Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn và những giai điệu du dương vang lên, ru êm cả phòng tiệc.
Ai cũng im lặng để lắng nghe âm thanh đến từ bàn tay thiên thần. Tất cả đều xúc động vì họ không ngờ đi dự một buổi tiệc thân mật do bí thư tổ chức mà cũng có cơ hội gặp người nổi tiếng.
Chính vì anh là một trong số những nghệ sĩ không thể mời được bằng tiền nên giá trị con người anh càng nâng tầm trong mắt họ.
Còn về vấn đề dùng quyền để yêu cầu anh thì là điều không thể bởi đại đa số những người yêu mến dòng nhạc hàn lâm cổ điển này rất tôn trọng nghệ sĩ, chỉ có cầu, không thể cưỡng.
- Con gái à, xem con kìa, mau ngồi xuống đi. – Phan Tiến Lực kéo tay Thu Nhiên vì thấy cô cứ đứng như trời trồng nhìn lên sân khấu.
- Ba, có phải bà mời anh ấy không? – Cô thỏ thẻ hỏi.
- MC nói là khách sạn mời mà. Sao? Ban nãy còn không vui nhưng sao giờ lại cười rồi?
Thu Nhiên tủm tỉm quay mặt về phía chàng nghệ sĩ, không trả lời câu hỏi của ba mình. Vốn dĩ cô biết ý nghĩa và mục đích thật sự buổi tiệc này nên chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Thế nhưng, vì không thể khiến ba mình mất mặt nên cô đành xuất hiện vì ông đã gởi thiệp mời trước cả tuần. Nếu cô biết trước có món quà đặc biệt này, chắc cô mất ăn mất ngủ mất.
Khi tiếng dương cầm vừa dứt thì những tiếng vỗ tay cũng vang lên. Biết ý con gái nên Phan Tiến Lực chủ động tiến về sân khấu và lịch sự mời Thắng Vũ xuống cùng ngồi chung bàn với ông và Thu Nhiên.
- Tôi sẽ chỉ xin một chút thời gian của cậu thôi vì con gái tôi thật sự rất ái mộ cậu. – Phan Tiến Lực cất lời.
- Không sao. Tôi rảnh từ bây giờ đến sáng mai. – Anh đáp.
- Vậy mời cậu.
Nhìn bước chân thần tượng đang tiến gần đến chỗ mình mà trái tim Thu Nhiên đập loạn liên hồi.
Cô không ngờ khi anh thay đổi kiểu tóc lại trở nên đẹp trai hơn rất nhiều, rất sang rất quý, trông giống như CEO chứ không phải là chàng trai lãng tử mà cô luôn thầm tơ tưởng nữa.
- Chào chị Thu Nhiên, chúc mừng chị đã hoàn thành chương trình đại học. – Anh lễ phép đưa tay ra.
- Chào cậu, vinh hạnh cho tôi quá. – Cô thẹn thùng bắt tay anh, lí nhí đáp.
Sau vài câu hỏi liên quan đến lĩnh vực âm nhạc, Phan Tiến Lực liền dò hỏi công việc chính của Thắng Vũ vì ông biết anh chẳng đi biểu diễn.
Các thông tin của anh gần như rất ít, không nói rõ anh là con cái nhà ai nên ông cũng chỉ biết anh là sinh viên của trường đại học quốc tế và là học viên của Học viện âm nhạc thành phố mà thôi.
- Cháu vừa mới tiếp quản công ty từ mẹ được hai ngày nay thôi ạ. – Anh thật thà trả lời.
- Là công ty gì nhỉ? – Phan Tiến Lực tiếp tục hỏi.
- Dạ, công ty Thắng Minh ạ.
- Thắng Minh.. Thắng Minh. Nghe quen lắm, có phải giám đốc điều hành lúc trước tên là Trương Thắng Thiên đúng không?
- Dạ đúng ạ, đó là ba cháu.
- À, thì ra là vậy.
Trước đây, Thắng Minh là một trong các công ty nổi tiếng trong lĩnh vực xây dựng, thế nhưng, từ khi bà Hoàng Mai tiếp quản thì quy mô hoạt động đã dần thu hẹp.
Song song đó, các công ty mới nổi lên rất nhiều theo các đợt thay đổi lãnh đạo thành phố, dần dà lấn át các công ty cũ. Thế nên, suýt chút nữa thì Phan Tiến Lực chẳng nhớ ra công ty này.
Cách nói chuyện từ tốn, nho nhã và lễ phép nhưng cũng rất thông minh của Thắng Vũ đã giúp anh nhanh chóng lấy lòng được hai cha con bí thư.
Phan Tiến Lực lẫn Thu Nhiên đều tỏ ra rất tiếc về sự mất mát của anh và không ngừng động viên, an ủi.
Những ly rượu vang thượng hạng cứ vơi rồi lại đầy, kéo theo đó là lời hứa chắc như đinh đóng cột của Phan Tiến Lực. Ông hứa sẽ giúp anh trong vấn đề thương lượng giải quyết các hợp đồng đang gặp trục trặc.
- Chú mà mở lời là tụi nó cụp đuôi lại liền, bồi thường cái gì chứ? Cháu cứ yên tâm, chú bảo chúng nó ứng hết tiền cho cháu làm luôn. Mấy tụi này cứ ưa làm khó chứ mấy sai sót ấy thì nhỏ như con kiến, người ta khắc phục được hết ấy chứ. – Phan Tiến Lực đổi cách xưng hô vô cùng thân mật.
Nói xong, Phan Tiến Lực lại nâng ly lên.
Tuy Thắng Vũ đã ngà ngà say và thật sự anh chẳng muốn uống nữa nhưng vì lời hứa này, anh buộc phải chiều theo ý ông.
Tiếp đó, vị bí thư cũng đích thân đưa anh đi chào hỏi các lãnh đạo có quyền hành khác, đồng thời bảo các công ty siêu bự hãy giúp đỡ anh.
Trong lúc cao hứng, ông còn bảo với họ rằng ông mới nhận anh làm con trai nuôi. Và như một lẽ đương nhiên, khi bí thư đã mở lời thì ai cũng gật đầu vâng dạ, hứa hẹn sẽ dốc sức ra giúp con trai nuôi của ông ta.
- Tôi thấy cậu mệt rồi, không cần uống theo ba tôi nữa đâu. – Thu Nhiên giành lấy ly rượu từ tay Thắng Vũ và trừng mắt nhìn ba mình.
- À, ừ nhỉ, thôi, uống bấy nhiêu là được rồi. Mà cháu tự lái xe hay có tài xế. – Phan Tiến Lực chiều ý con gái và tỏ vẻ quan tâm chàng nghệ sĩ.
- Cháu sẽ thuê người lái về ạ.
- Ừ, vậy cho an toàn.
Nói rồi, ông đưa tay lên cao, vẫy một nhân viên phục vụ nam lại gần và bảo cậu ta gọi một tay lái thêu dày dặn kinh nghiệm chạy xe đến đưa chàng nghệ sĩ quý báu của ông ta về nhà.
- Bảo nó lái cho đàng hoàng, có chuyện gì là tôi phạt đấy.
Nghe bí thư đe dọa, tên nhân viên liền gật đầu lia lịa và hứa sẽ kêu tài xế của ông chủ hắn đưa Thắng Vũ về vì tay tài xế này đã ôm vô lăng hơn nửa đời người rồi.