Chương 123 - Tình Ca

Mới sáu giờ sáng, Thắng Vũ đã rời nhà và lái xe thẳng đến công ty. Thi San cũng xách giỏ đi chợ.

Những cô chú bán hàng vừa trông thấy cô liền lên tiếng gọi í ới. Không phải vì họ mong cô mua đồ mà là muốn hỏi han xem con trai của bà Hoàng Mai đã ổn định tinh thần hay chưa.

- Sáng nay anh ấy đã đến công ty rồi ạ. – Thi San trả lời khi nhận được câu hỏi từ cô bán thịt gà.

- Tội nghiệp Thắng Vũ quá, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà giờ bà ấy cũng đi rồi.

Vừa nói, bà bán gà vừa bỏ thêm một cái đùi gà to vào túi và đưa cho Thi San trong khi cô chỉ mua có nửa con gà.

Nhận thấy đôi mắt trợn tròn vì ngạc nhiên của cô nên bà liền bảo đó là bà cho Thắng Vũ, không lấy tiền.

- Cháu bảo cậu ấy ăn nhiều vào thì mới có sức khỏe, bây giờ cậu ấy phải làm trụ cột cho cả công ty, ốm quá là dễ bệnh lắm.

- Cháu cám ơn cô ạ.

- Phải chi hai đứa cưới nhau sớm, đẻ vài đứa con thì cửa nhà cũng bớt hiu quạnh, giờ mẹ Thắng Vũ mới mất, muốn cưới cũng phải đợi tận ba năm mãn tang. – Bà bán gà tặc lưỡi, lắc đầu.

Đến tận lúc này, cả khu chợ vẫn đinh ninh cho rằng Thi San là vợ tương lai của Thắng Vũ. Trước đây cô không có cơ hội giải thích và bây giờ thì cô chẳng muốn giải thích làm gì.

Cô và anh trai đơn gái chiếc, quấn quýt bên nhau dưới một mái nhà, nếu nói cả hai chỉ là quan hệ chủ tớ và hoàn toàn trong sạch thì chẳng ai tin đâu. Có lẽ, cô nên tập cách phớt lờ miệng lưỡi thế gian.

Khi còn cách căn biệt thự một đoạn khá xa, Thi San đã trông thấy chiếc xe hơi đậu ngay đó.

Cô vội bước thật nhanh và khi biển số xe đập vào mắt, cô nhận ra cô gái ngồi sau vô lăng là Nhã Tiên. Hôm nay, Nhã Tiên đeo kính râm thành thử cô nhìn không ra.

Khóe môi Thi San khẽ cong lên, cô mỉm cười vì không ngờ mới đêm hôm qua, cô phát hiện ra bí mật bị vùi lấp trong cuốn album thì hôm nay, cô em gái cùng cha nhưng khác mẹ này lại xuất hiện.

- Tôi tưởng chị đã đi rồi chứ? Không ngờ chị vẫn còn mặt dày như vậy. – Nhã Tiên tháo cặp kính thời trang xuống và cất tiếng ngay khi vừa chạm mặt Thi San.

- Đám tang vừa kết thúc, cô không thấy tôi đang kiệt sức sao? Muốn đi thì cũng phải khỏe mạnh mới đi được chứ.

Nói xong, Thi San tiến đến, tra chìa khóa vào mở cổng, chẳng thèm nhìn tới gương mặt xinh đẹp với đôi mắt như hai viện đang xoáy thẳng vào mình.

Giây phút biết ra sự thật, cô chẳng còn cảm giác lo sợ khi giáp mặt hai cha con họ nữa rồi.

Cô bây giờ giống như cùi không sợ lở, nếu Nhã Tiên bức bách cô thì cô sẽ cho cô ta thấy hình tượng người cha chuẩn mực trong mắt cô ta thực ra là như thế nào.

- Cô dám phớt lờ tôi sao? Thi San, tương lai của anh Thắng Vũ sẽ vì cô mà bị hủy hoại đấy. – Nhã Tiên tức giận kéo tay Thi San và nói lớn.

- Triệu Nhã Tiên, cô đừng có lấy Thắng Vũ ra uy hiếp tôi. Tôi và anh ấy là người dưng, cho dù anh ấy có phá sản thì tôi cũng không quan tâm đâu. Cùng lắm, tôi sẽ đi làm ở nơi khác, ví dụ như nhà của anh Thanh Phong vậy.

Nhã Tiên lùi lại mấy bước và suýt chút thì té ngã vì lực đẩy của Thi San khá mạnh. Cô không rõ đứa con gái quê mùa này ăn trúng thứ gì mà đột nhiên dữ dằn quá mức. Lẽ nào sau mấy đêm vật vờ trong nhà tang lễ thì cô ta đã bị ai nhập vào hay sao?

Hung hăng là thế nhưng khi vào đến căn bếp quen thuộc, Thi San liền bủn rủn khuỵu xuống, mắt cô nhắm nghiền và hai bàn tay nắm chặt để ngăn những suy nghĩ tiêu cực đang bủa vây lấy mình.

- Thắng Vũ, nếu anh không có em bên cạnh thì anh có thể hạnh phúc được không? Anh có quên được em không? Nếu phải lựa chọn thì anh sẽ chọn em hay Thắng Minh?

Cô bó gối, gục đầu và khóc nức nở. Nếu như anh chọn cô, đồng nghĩa rằng tương lai của cả hai sẽ không hề sáng sủa. Các khoản nợ, những đơn kiện sẽ bủa vây lấy anh. Và rồi cô cũng không chắc cả hai sẽ hạnh phúc khi có quá nhiều trắc trở.

Cô nghèo khổ đã quen, cô tin bản thân sẽ chịu đựng được nhưng anh lại là một chàng công tử ngậm thìa vàng từ bé nên cô sợ anh sẽ hối hận và mọi thứ sẽ tan thành khói mây.

Gạt đi dòng lệ, cô cố gắng đứng dậy, dọn dẹp căn biệt thự cũng như quét dọn sân vườn, thay nước cho bể cá và cho chúng ăn.

Mấy hôm ở nhà tang lễ, không ai cho chúng ăn thành thử cá lớn ăn cá bé, giờ bể cá chỉ còn có vài con bơi qua bơi lại.

Cùng lúc này, trong phòng giám đốc của công ty Thắng Minh, Thắng Vũ vẫn đang xem các hồ sơ liên quan đến các công trình đang thi công.

Phải nắm bắt mọi thông tin về chúng trong khoảng thời gian ngắn khiến đầu óc anh cứ quay cuồng, đau nhức, phải dùng đến thuốc giảm đau để tiếp tục.

- Trong số những công ty đang dí tiến độ và thắt chặt kiểm soát chất lượng thi công thì chỉ có năm công ty này là du di cho chúng ta thôi đúng không?

Thắng Vũ đưa ra những cái tên mà anh nhận thấy Thắng Minh vẫn đang thi công ra trước mặt Châu Ly, cũng là nữ trợ lý của mẹ mình và cất tiếng hỏi.

- Đúng vậy, những đơn vị khác thì chú Kiến Đức vẫn đang cố gắng năn nỉ họ. Thực ra, tôi cảm thấy bọn họ không hề có thiện chí hợp tác. Đã đến giai đoạn hoàn thiện để lắp đặt các thiết bị và bàn giao rồi nhưng họ lại cố tình moi móc những lỗi nhỏ và trì hoãn việc tạm ứng. Có những đơn vị còn yêu cầu chúng ta cứ làm xong xuôi để họ bàn giao đưa vào sử dụng một thời gian, nếu như không có vấn đề gì thì mới thanh toán.

- Nếu có vấn đề thì có chứng thư bảo lãnh của ngân hàng mà. Xem ra là muốn chiếm dụng vốn rồi. Chị lập danh sách những công ty không có thiện chí hợp tác tiếp rồi giao lại cho em.

- Cậu định hủy hợp đồng sao? Nếu đơn phương hủy mà không có lý do chính đáng thì con số bồi thường không nhỏ đâu. – Châu Ly lo lắng nói.