Chương 122 - Tình Ca

Mãi đến gần mười một giờ đêm, khi Thi San quay lại xem thử thì cô thấy anh vẫn miệt mài xem xét hồ sơ.

Anh ăn có một ít mì mà thức khuya như vậy thì đói mất. Nghĩ vậy nên cô vội chạy xuống bếp và pha một ly sữa nóng mang lên.

- Em chưa ngủ sao?

Thắng Vũ ngạc nhiên khi thấy người con gái đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Anh đã tập trung đến mức chẳng nghe tiếng bước chân cô.

- Anh uống đi rồi hãy xem tiếp. – Cô đặt ly sữa xuống bàn và nói.

- Cám ơn em. Em cứ về phòng ngủ đi.

Vì muốn cô yên tâm nên anh bưng ly sữa lên, thổi thổi rồi uống vài ngụm nhỏ. Thế nhưng, cô chẳng đi mà kéo ghế ngồi xuống, chăm chú nhìn anh.

- Hồi chiều ngủ nhiều quá nên giờ em không ngủ được. – Thi San khẽ cười.

Thật ra, cô không ngủ được là vì cảm thấy hơi sợ. Trong nhà có người vừa mất nên cô cứ có cảm giác lành lạnh, sởn tóc gáy dù rằng cô biết bà Hoàng Mai rất hiền và rất thương cô. Lúc trước, khi mẹ cô mất được mấy ngày thì cô cũng có cảm giác này.

- Em sợ đúng không? – Thắng Vũ đặt chiếc ly xuống, hỏi nhỏ.

- Không có, em có sợ gì đâu.

Cô vội đứng dậy, lảng tránh ánh mắt dò xét của anh và giả vờ ngắt đi mấy chiếc lá vàng trên những chậu cây nhỏ bên cửa sổ.

Có vẻ như cây cối trong căn nhà này cũng vì buồn mà héo úa khi biết chủ nhân của chúng đã không còn.

Dù rằng Thắng Vũ rất muốn bảo Thi San mang chăn sang phòng anh ngủ cho đỡ sợ nhưng lại chẳng dám mở lời. Anh sợ cô hiểu nhầm ý mình, anh sợ chỉ cần anh sơ hở một chút thì cô sẽ lập tức bỏ rơi anh.

Thế nên, anh đành giương mắt nhìn cô sợ hãi, anh tin qua vài ngày, cô sẽ dần quen và quên đi cảm giác lạnh lẽo, trống trải này.

- Em về phòng trước đây ạ, anh.. đừng thức khuya quá.

Nói xong, Thi San bưng chiếc ly rỗng, rời khỏi phòng. Cô không biết giấc mơ mà bà Hoàng Mai xuất hiện và nhờ cô chăm sóc, ở bên cạnh anh có đúng là ước nguyện của bà hay không nữa.

Cô với anh là người dưng ngược lối, sớm muộn gì cũng có con đường riêng cho mình. Chỉ có người con gái sẽ là vợ anh mới có thể mãi mãi ở cạnh anh mà thôi.

Trở lại chiếc giường của mình, cô thẫn thờ suy nghĩ hồi lâu rồi thất thểu đứng dậy, soạn những quần áo cùng các đồ kỷ niệm của mẹ từ trong hai chiếc ba lô ra, đặt vào tủ như cũ.

Dẫu cô muốn đi thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa cho anh nguôi ngoai chuyện buồn, còn bây giờ, cô chẳng đành lòng bỏ anh một mình.

- Rầm.

Tiếng của chiếc hộp gỗ va vào sàn khiến Thi San giật nảy mình và tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô thầm trách bản thân mình sơ ý, để chiếc hộp thèo leo trên bàn khiến nó rơi xuống. Thế là, cô phải bò vòng quanh phòng để nhặt lại từng thứ một.

Khoảnh khắc cầm cuốn album ảnh lên thì bỗng một bức ảnh đã cũ rơi ra. Bức ảnh này cô chưa từng nhìn thấy dù đã xem đi xem lại cuốn anbum này hơn cả trăm lần.

Đó là bức ảnh mẹ cô chụp từ thuở còn thiếu nữ, một bức ảnh trắng đen, không màu nhưng lại đẹp vô cùng.

- Hóa ra, mẹ đã từng vui vẻ và hạnh phúc như vậy.

Bàn tay cô run run chạm vào gương mặt người trong ảnh và thì thầm. Trong ký ức của cô, nụ cười của mẹ luôn nhuốm buồn, giống như mẹ chỉ gượng cười để cô vui mà thôi.

Càng nghĩ, cô càng hận người đàn ông đã tạo nên mình, làm sao mà ông ấy nỡ hủy đi nụ cười thiên thần của mẹ cô chứ?

Như có linh tính mách bảo, cô cho ngón tay vào phía sau những tấm ảnh và kiểm tra vì nghĩ rằng sẽ còn có rất nhiều bức ảnh thuở xưa mà mẹ cô đã không nỡ vứt đi và để chúng ở phía sau những bức ảnh chụp cùng cô và bà.

Và đúng như cô dự đoán, có đến hơn mười bức chụp lúc mẹ cô còn son rỗi. Nhưng điều khiến cô bàng hoàng chính là bức ảnh cuối cùng, bức ảnh mà mẹ cô đứng cạnh một người đàn ông.

- Lẽ nào người này là ba của mình sao? – Cô đưa tấm ảnh lên sát mặt để nhìn cho rõ và tự hỏi.

Càng nhìn, cô càng thấy ông ta quen mắt, cứ như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Sau hồi lâu cố lục lại trí nhớ thì cô vẫn không thể nhớ ra là ai. Vào giây phút toan cất bức ảnh đi thì cô bất cẩn khiến nó rơi xuống, lật úp lại.

Cuối cùng, dòng chữ bằng mực màu tím đã mờ theo năm tháng được ghi nắn nót phía sau bức ảnh đã cho cô một câu trả lời chính xác.

- Triệu Kiến Đức và Lã Ngọc Lâm. Trời.. trời ơi.. là.. là ông ta sao? Sao lại có thể như thế?

Toàn thân cô run rẩy và cuốn album lần nữa rơi xuống, cô đưa tay nắm chặt lấy trái tim để ngăn cơn xúc động khủng khiếp này.

Hóa ra, ông ta đang ở ngay trong thành phố này chứ có đâu xa xôi. Hóa ra, ông ta bỏ rơi mẹ con cô để kết hôn cùng một người phụ nữ khác, sống một cuộc sống hạnh phúc và giàu sang.

Ông yêu thương và nâng niu Nhã Tiên từng chút một nhưng lại lãng quên đứa con khốn khổ nơi miền quê nghèo.

- Triệu Kiến Đức, ông có tư cách gì mà hỏi han việc học hành của tôi chứ? Tôi thua thiệt, tôi ngu ngốc, tôi không có tương lai đều là do ông mà ra. – Cô vừa nói vừa siết chặt tấm hình trong tay khiến nó trở nên nhàu nhĩ.