Chương 116 - Tình Ca

Mải khóc than nên Thanh Trà chẳng còn để ý gì tới chiếc điện thoại đang reo vang trong túi xách, cô cứ gục đầu vào thành ghế mà khóc như mưa, mặc cho Thi San lập cập lục lọi tìm kiếm.

- Thanh Trà, có anh con bên đó không? – Giọng ông Thanh Ẩn gấp gáp.

- Chào bác, anh Thanh Phong đang ở khoa hồi sức tích cực chống độc của bệnh viện Nhân Tâm ạ. - Thi San vội vàng trả lời thay cho cô gái bên cạnh.

Tiếng khóc của Thanh Trà khá lớn nên ông Thanh Ẩn nghe rõ mồn một, ông chỉ kịp nói lời cám ơn người vừa trả lời mình rồi tức tốc lôi vợ chạy ra bãi đỗ xe.

Trong thâm tâm ông tràn đầy hy vọng và tin rằng con trai mình sẽ bảo toàn được tính mạng.

Từ nãy tới giờ, ông đã chứng kiến những trường hợp người bị nạn vừa được đưa tới khoa cấp cứu thì tắt thở. Ông còn định sẽ chạy thẳng tới hiện trường vụ hỏa hoản nếu như Thanh Trà không tìm thấy anh nó.

Hai bệnh viện cách nhau không xa lắm nhưng vì trúng giờ tan tầm nên xe di chuyển khá chậm. Lúc hai ông bà đến nơi thì cửa phòng Trung tâm Oxy cao áp vẫn đóng im ỉm và con gái họ thì đang khóc ngất lên ngất xuống.

Suốt mấy tiếng đồng hồ, bốn người họ liên tục thầm cầu nguyện. Những đôi bàn tay siết chặt, nổi cả đường gân xanh.

Khoảnh khắc thấy vị bác sĩ từ trong đó bước ra, mọi người lật đật đứng dậy, chạy ùa đến. Nét rạng rỡ trên khuôn mặt ông ấy đã cho tất cả mọi người một tia hy vọng.

- Khí CO trong cơ thể bệnh nhân đã được đào thải rồi. Tính mạng đã qua cơn nguy kịch, bây giờ chúng tôi sẽ tiếp tục đưa anh ấy đi chụp CT để xác định những cơ quan tổn thương và tiến hành phẫu thuật.

Vị bác sĩ vừa nói xong thì chiếc băng ca trắng cũng được đẩy ra. Cả Thanh Trà và mẹ cô đều bật cười trong nước mắt vì quá đỗi vui mừng.

Chỉ cần là anh cô còn sống thì những vết thương kia chẳng là gì cả. Anh chắc chắn sẽ dần hồi phục theo thời gian thôi.

Ông Thanh Ẩn dìu vợ mình còn Thi San dìu Thanh Trà đi theo chiếc băng ca bởi hai người họ đều đang run rẩy, bước không vững.

Khi Thanh Phong đã được đưa vào phòng chụp CT thì ông Thanh Ẩn mới có thể bình tĩnh lại và hỏi thăm Thi San.

Hôm sinh nhật của con trai, ông đã thấy con ông đưa cô về nhà và khi hỏi Ngọc Vy thì ông được biết cô chính là người giúp việc cho nhà bà Hoàng Mai.

Vốn dĩ, ông và vợ mình đã định sẽ vào thăm mẹ Thắng Vũ ngay khi tan sở nhưng cuối cùng lại nhận được cuộc điện thoại thông báo hung tin từ Học viện âm nhạc thành phố.

- Cảm ơn cháu nhé Thi San. Thắng Vũ và mẹ cậu ấy đang ở tầng bốn đúng không?

- Anh ấy đang ở bên nhà tang lễ của bệnh viện ạ. Mẹ anh ấy mất rồi, mất lúc năm giờ chiều nay. – Thi San cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

Những giọt nước mắt từ khóe mi cô thánh thót rơi xuống sàn khiến cả ba người họ không khỏi xót xa.

Thanh Trà không ngờ lúc cô gọi điện nhờ Thắng Vũ đi tìm Thanh Phong giúp mình lại là lúc anh đang đưa mẹ anh vào nhà tang lễ.

Tuy đang trong tình cảnh rối ren, đau buồn nhưng anh vẫn gọi điện báo tin cho cô mà không hề tiết lộ hoàn cảnh hiện tại của mình.

- Em không biết mẹ anh ấy mất, em còn làm phiền anh ấy nữa. – Thanh Trà mếu máo nói.

- Không sao đâu. Tình hình khẩn cấp mà, với lại, anh ấy cũng chưa có báo với ai. Tại chị tới phòng bệnh nhưng không thấy rồi gọi điện thì mới biết.

Nhận thấy vẻ áy náy và khó xử của ba người họ nên Thi San bảo họ cứ ở lại với Thanh Phong, còn cô xin phép sang nhà tang lễ với Thắng Vũ và cũng là để báo tin cho anh bớt lo lắng.

Nhìn theo cái dáng bé nhỏ của cô gái quê khuất dần cuối hàng lang, Thanh Trà bất giác chạnh lòng. Cô đã hiểu vì sao cả anh trai cô và Thắng Vũ đều đem lòng yêu cô gái này rồi.

Vốn dĩ, Thi San chỉ mới quen biết hai người đàn ông này chưa lâu nhưng cách cô ấy lo lắng khi họ xảy ra chuyện đâu khác gì người thân ruột thịt.

- Ba thấy con bé đi khập khiễng. Hình như chân nó bị thương thì phải. – Ông Thanh Ẩn chau mày và nói.

- Chắc ban nãy chị ấy chạy đi tìm anh con nên va trúng chỗ nào đó. – Thanh Trà đoán mò.

Từ xa, Thi San đã thấy Nhã Tiên đứng bên cạnh Thắng Vũ, trước linh cữu của bà Hoàng Mai, ngay vị trí đáp lễ.

Ban nãy, cô đến khu vực khâm liệm thì người ở đó bảo rằng bà Hoàng Mai đã được khâm liệm xong và chuyển lên hội trường để tổ chức lễ viếng. Cũng đã có một vài người là nhân viên lâu năm trong Thắng Minh đến chia buồn cùng anh.

- Tình hình Thanh Phong sao rồi? – Thắng Vũ tiến về phía Thi San và hỏi ngay khi người viếng cuối cùng vừa rời khỏi.

- Anh ấy đã qua cơn nguy kịch, đang chụp CT để tiến hành phẫu thuật, em nghe loáng thoáng là anh ấy gãy chân, gãy tay, gãy cả xương sườn. – Cô khẽ đáp.

- Anh Thanh Phong bị gì thế? – Nhã Tiên tròn mắt hỏi sau khi dỏng tai nghe trộm cuộc nói chuyện.

- Anh ấy là nạn nhân trong vụ cháy karaoke Pink chiều nay. – Thi San trả lời.

Nhã Tiên đưa tay bịt miệng vì quá bất ngờ. Ban nãy, cô có thấy báo đăng nhưng không nghĩ lại có Thanh Phong trong đó. Lúc cô đến đây thì Thắng Vũ cũng đang bận rộn nên chẳng nói gì.

Tuy Nhã Tiên cũng muốn chạy sang bệnh viện để thăm Thanh Phong nhưng vì Thi San nói anh sẽ tiến hành cuộc phẫu thuật ngay sau khi chụp CT nên cô ở lại.

Dẫu sao thì cũng có ba mẹ anh và Thanh Trà ở cùng anh, đợi anh chuyển đến phòng hồi sức rồi tới cũng chưa muộn. Lúc này, Thắng Vũ cần có người bên cạnh hơn.

Dòng họ Thắng Vũ quá neo người nên chẳng có ai đến trực linh cữu cùng anh cả. Chỉ duy nhất lúc này, Nhã Tiên không thấy khó chịu vì sự có mặt của Thi San.