Chương 115 - Tình Ca

Hai anh chị đang ôm nhau khóc thì điện thoại của Thắng Vũ lại rung liên hồi. Anh vội buông Thi San ra và đưa tay vào túi.

Trông thấy người gọi là Thanh Trà, anh hơi ngạc nhiên vì bản thân anh vẫn chưa báo tin mẹ mình qua đời với ai ngoài Thi San, lẽ nào là Tăng Thiện hay Triệu Kiến Đức đã nói với cô.

- Anh nghe đây Thanh Trà.

- Anh ơi, anh làm ơn xuống phòng cấp cứu xem có anh Thanh Phong trong đó không giúp em với, em không gọi cho anh Tăng Thiện được. – Giọng Thanh Trà gấp gáp xen giữa tiếng khóc nấc.

- Thanh Phong bị gì sao? – Thắng Vũ hốt hoảng hỏi.

- Anh ấy đi hát karaoke ở Pink và bị cháy.

Câu nói vừa dứt thì Thắng Vũ chỉ còn nghe thấy tiếng khóc thảm phía bên kia đầu máy và tiếng người nhốn nháo.

Thi San đứng cạnh anh mà tim cũng muốn nhảy ra ngoài vì không biết Thanh Phong xảy ra chuyện gì.

- Anh Thanh Phong bị gì vậy anh? – Cô đánh liều hỏi khi anh vừa hạ điện thoại xuống.

- Cậu ấy đi hát ở Pink, nơi đó bị cháy, thương vong rất nhiều. Thanh Trà nhờ anh đến phòng cấp cứu xem cậu ấy có được đưa vào đây không chứ bên bệnh viện thành phố không có.

- Để em đi xem cho, anh ở lại với cô đi.

Thi San nói và vụt chạy trở lại bệnh viện.

Vì Thanh Trà không biết Thắng Vũ đang tang gia bối rối nên mới nhờ vả nhưng Thi San biết anh không thể rời đi trong lúc này, hơn nữa cô cũng rất nóng lòng muốn biết tình hình hiện tại của Thanh Phong. Cô vừa mất đi bà Hoàng Mai nên cô không muốn mất thêm anh.

Ban nãy, chiếc taxi chở cô cũng đã đi ngang khu vực đó nhưng cô không ngờ Thanh Phong lại là một trong số các nạn nhân.

Khi vừa đến cửa phòng cấp cứu, cô vội tránh người nên va bàn chân vào cạnh cửa, đau nhói đến tận tim.

- Cô Thi San. – Tăng Thiện lên tiếng khi thấy cô gái trong tim Thắng Vũ đang chạy loạn từ băng ca này sang băng ca kia để nhận diện.

- Bác sĩ, à anh Tăng Thiện, anh Thanh Phong có ở đây không? – Thi San run run hỏi.

- Anh ấy vừa được đưa đến khoa hồi sức tích cực chống độc.

- Tình trạng của anh ấy thế nào ạ? – Cô vừa khóc vừa hỏi tiếp.

Lúc này, y tá trưởng cũng vừa chạy đến và thông báo với Tăng Thiện rằng trưởng khoa hồi sức tích cực chống độc muốn gặp hắn. Thế là, hắn cùng y tá trưởng ba chân bốn cẳng chạy lên lầu trên và Thi San cũng hối hả bám theo hắn.

Số lượng bệnh nhân chuyển đến từ vụ hỏa hoạn đã khiến khoa cấp cứu gần như quá tải nên tất cả các bác sĩ giỏi và am hiểu nhiều lĩnh vực đều được điều tới hỗ trợ. Bản thân Tăng Thiện cũng không ngoại lệ vì hắn vốn được mệnh danh là "bác sĩ đa tài".

Khi Tăng Thiện cùng y tá trưởng vào phòng thì Thi San biết mình là người không phận sự nên cô đứng im ở ngoài và chờ đợi.

Toàn thân cô run rẩy và mồ hôi lạnh túa ra như tắm, trông mặt cô tái mét chẳng khác nào bệnh nhân. Ngón tay cô lập cập lướt trên màn hình điện thoại và tìm tới số của Thắng Vũ.

- Anh à, anh Thanh Phong đang ở khoa chống độc, anh báo Thanh Trà biết nhé. – Cô cố ngăn cơn xúc động và nói.

- Tình hình cậu ấy thế nào? – Giọng Thắng Vũ gấp gáp.

- Em không biết, các bác sĩ và anh Tăng Thiện vẫn chưa ra.

Thi San vừa kết thúc cuộc gọi chưa lâu thì Thanh Trà đã xuất hiện cuối hàng lang. Vì cả gia đình cô trực chờ bên bệnh viện thành phố nhưng chẳng thấy Thanh Phong nên ba mẹ bảo cô chạy đến đây trước khi Thắng Vũ kịp báo lại.

Vừa đến cổng bệnh viện thì nhận được điện thoại của anh nên cô tức tốc chạy lên luôn.

Khoảnh khắc Thanh Trà vừa dừng trước mặt Thi San thì Tăng Thiện cũng vừa bước ra. Hai cô gái liền chạy đến và hỏi han tình hình bên trong.

Thật lòng, Tăng Thiện chẳng muốn khiến người nhà bệnh nhân thêm lo lắng khi thấy Thanh Trà gần như đứng không vững. Thế nhưng, hắn không có quyền giấu giếm cô. Nếu hắn bảo ổn nhưng trong quá trình cấp cứu xảy ra điều ngoài ý muốn thì cô sẽ trách hắn và ảnh hưởng cả tập thể y bác sĩ của bệnh viện.

- Anh ấy được chỉ định điều trị bằng Oxy cao áp vì ngộ độc khí CO quá nặng. Sau khi anh ấy phục hồi thì chúng tôi mới có thể tiếp tục điều trị tiếp. Chân và tay anh ấy có lẽ bị gãy rồi. Tiên lượng tình trạng nguy kịch, nguy cơ tử vong cao.

- Anh ơi.. sao lại thế này, trời ơi, anh của tôi.

Thanh Trà loạng choạng suýt ngã, may có Thi San nhanh tay đỡ kịp.

Là người đã trải qua hai lần mất mát người thân nên Thi San hiểu tâm trạng của Thanh Trà.

Giờ phút này, từng lời nói của Thanh Phong vào cái đêm anh tỏ tình lại vang vọng bên tai, khiến cho tim cô nghẹn ngào, đau xót.

Mới sáng nay, anh vẫn còn khỏe mạnh nhưng sao mọi chuyện lại biến thành thế này.

- Bình tĩnh lại đi Thanh Trà, anh ấy chắc chắc sẽ bình an, anh ấy sẽ không sao đâu. – Thi San dìu Thanh Trà ngồi xuống ghế và an ủi.

Tăng Thiện cũng không biết nói gì thêm nên chỉ gật đầu với Thi San như nhắn nhủ cô tạm thời ở cạnh Thanh Trà vì hắn còn phải chạy xuống khoa cấp cứu.

Giá như hắn có thuật phân thân thì đã tốt, những lúc như thế này, cảm thấy thượng đế tạo nên một người có hai cái tay và hai cái chân vẫn còn ít, không đủ.