Chương 117 - Tình Ca
Cuối cùng thì giờ phút tiễn đưa cũng đã đến, đúng sáu giờ sáng, lễ truy điệu bà Hoàng Mai cũng bắt đầu.
Tuy Thắng Vũ đã gần như kiệt sức và tưởng như không thể mở miệng nhưng anh vẫn cố nói lời cảm tạ những khách viếng đã đến chia buồn cùng anh và tiễn mẹ anh đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Nước mắt Thi San lại tiếp tục rơi khi nhìn theo cỗ quan tài đang dần được chuyển ra xe, sau lưng cô, cũng có rất nhiều người đang khóc.
Lúc sinh thời, bà Hoàng Mai chẳng làm mất lòng ai, luôn đối xử tốt với nhân viên nên ai cũng quý mến bà. Sự ra đi này là mất mát lớn cho Thắng Minh khi mà công ty đang lâm vào khó khăn.
Giây phút linh cữu được chuyển vào lò thiêu, bên ngoài, trời bất chợt đổ mưa, một cơn mưa không hề được báo trước.
- Cám ơn. – Thắng Vũ khàn giọng nói khi đón lấy hũ tro cốt của mẹ mình.
Cái chết của bà Hoàng Mai lần nữa nhắc cho Thi San nhớ rằng cuộc sống này vô thường và mong manh biết bao.
Cô không biết quyết định của mình là đúng hay sai, cô không biết điều mà Thắng Vũ cần thật sự là gì và điều gì là thật sự tốt cho anh, tình yêu hay một tương lai không ghập ghềnh, giông gió.
Cô không dám bước đến gần anh, chỉ đứng cách sau anh một đoạn và nhìn. Hình ảnh anh ôm hũ cốt trên tay đứng dưới mái hiên ướt mưa càng khiến lòng cô thêm hoang lạnh. Giá như anh còn có anh chị em thì tốt biết mấy, đằng này, anh chỉ có một mình.
- Chị Thi San đi chung xe với em và ba em đi. – Thanh Trà lên tiếng khi thấy Nhã Tiên che dù cho Thắng Vũ ra xe.
- Ừ.
Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy đến khu nghĩa trang thành phố. Vì mưa mỗi lúc một lớn nên đoàn xe di chuyển khá chậm.
Màn nước mù trắng xóa gần như che khuất tầm nhìn dù rằng chiếc cần gạt nước đang làm việc liên tục.
- Phải chi hôm xảy ra hỏa hoạn mà mưa như vậy thì có đâu đến nỗi. – Ông Thanh Ẩn lắc đầu, trách móc.
Ca phẫu thuật của Thanh Phong tuy thành công tốt đẹp nhưng anh cần thời gian rất lâu để có thể hồi phục và dĩ nhiên di chứng để lại không hề nhỏ.
Anh sẽ không thể di chuyển linh hoạt và khiêng vác những vật nặng. Hơn nữa, những ngày vào đông thì vết thương cũ sẽ khiến anh đau nhức.
Thế nên, cả ông Thanh Ẩn và Thanh Trà đều rất lo lắng cho tương lai của anh. Họ sợ anh sẽ bất mãn với chính cơ thể của mình.
Nghĩa trang thành phố ngày nắng vốn dĩ đã buồn, ngày mưa lại còn buồn hơn. Khi chiếc xe bên cạnh dừng lại, Thanh Trà mới nhận ra người đàn ông đang cầm lái chính là Tấn Vinh.
Ban nãy, vì đông người quá nên cô cũng không biết là hắn có tới. Hôm qua, lúc cô về nhà với Mina thì hắn mới vào thăm anh trai cô. Có lẽ, hắn đã canh giờ và biết cô không thể bỏ mặc Mina vào buổi tối.
Nghi thức cuối cùng kết thúc thì mọi người cũng lần lượt rời đi.
Thắng Vũ bảo Nhã Tiên và hai cha con Thanh Trà cứ về trước, đừng đợi anh vì anh muốn ở lại cùng mẹ mình thêm chút nữa.
- Anh lái xe cẩn thận nhé.
Nhã Tiên đưa chìa khóa xe lại cho anh rồi cùng ba mình rời đi. Thanh Trà trao chiếc ô cho Thi San và chạy sang che chung ô với ông Thanh Ẩn.
Giữa màn mưa nhạt nhòa trong khu nghĩa trang chỉ còn Thắng Vũ và Thi San đứng lặng trước nấm mồ lạnh lẽo.
Cô cố nghiêng chiếc ô về phía anh để che chắn cho anh không bị ướt. Thế nhưng những cơn gió vô tình tạt mạnh vẫn khiến những hạt mưa cuối thu thấm đẫm mái tóc anh.
Khoảnh khắc bất chợt quay sang bên cạnh, anh mới nhận ra cô gái mình yêu đã ướt hết và đang run rẩy vì lạnh.
Anh biết cô không có trách nhiệm và bổn phận để chịu khổ theo mình khi mà ngay đến thân phận người yêu của anh, cô cũng từ chối.
Sau khi chạm nhẹ bàn tay vào phần mộ lần nữa, anh quay lưng bước đi. Thi San vội chạy theo, cố giữ chiếc ô trên đầu anh dù cô cũng đang thấy rằng người anh chẳng còn chỗ nào khô cả, giống như cô vậy.
Vừa ngồi vào ghế lái, anh vươn tay ra hàng ghế sau, lấy chiếc khăn bông đưa cho cô. Cô hiểu ý phủ ngay lên người. Suốt quãng đường, không gian trong chiếc xe rơi vào trầm mặc.
Giây phút đưa tay kéo cánh cửa chính, Thi San cảm nhận được nỗi trống vắng đang phủ vây khắp căn biệt thự. Những ngày mà bà Hoàng Mai còn nằm trong bệnh viện, ít ra, cô vẫn cảm thấy bầu không khí chỉ hơi chút buồn chứ không tái tê như lúc này.
Nén lại nỗi đau, cô nhanh chóng tắm sơ rồi thay đồ và vào bếp nấu cháo cho anh. Từ ngày bà Hoàng Mai mất cho đến tận khi đưa bà đến đài hóa thân hoàn vũ thì anh chỉ ăn được có một ít cơm, ngay cả sữa Nhã Tiên mua vào anh cũng chẳng uống.
- Anh Thắng Vũ, em vào được không? – Cô gõ mấy tiếng lên cửa và hỏi dù thấy anh chỉ khép hờ, không khóa.
- Em vào đi.
- Anh ráng ăn chút cháo lót dạ, anh cứ nhịn thì sao chịu nổi. – Cô đặt tô cháo lên bàn và lí nhí khuyên.
- Em cứ để đó đi, lát nữa anh sẽ ăn.