Chương 114 - Tình Ca
Trong cuộc đời Ngọc Vy, có lẽ hôm này là ngày đen tối nhất, so với những trận đòn roi mà cô phải gánh chịu suốt bao nhiêu năm thì đúng là kinh khủng hơn gấp ngàn lần.
Sau cú ngã trời giáng, cô ngỡ như tim và phổi mình đã vỡ vì va đập quá mạnh. Chợt nhớ tới nhà vệ sinh, cô liền mò mẫm tìm đến để lấy thêm nước thấm vào khăn. Cho dẫu chỉ là sống thêm một phút thì cô cũng phải cố gắng giành lấy một phút đó.
- Anh Thanh Phong.
Cô mừng rỡ khi phát hiện anh đang nằm bất động trong nhà vệ sinh. Có lẽ anh đã tìm đến đây để lấy nước nhưng không tìm được lối ra.
Bản thân Ngọc Vy cũng không còn sức để đưa anh rời khỏi đây nữa, cô thậm chí chẳng thể đứng lên. Mặt cô đau rát và toàn thân thì như bị ai đó lấy chày giã nát.
- Anh ơi, tỉnh lại đi, cố lên, làm ơn. – Cô cố ôm lấy mặt anh và lay gọi.
Hai phút trôi qua, khi cơ thể đang lịm dần thì cô nghe thấy tiếng động và ánh đèn rọi vào khoảng không khí dày đặc khói. Biết đó là đội cứu hộ, cô cố dùng hết tàn hơi, bò ra, gọi họ vào cứu người.
- Ở đây, ở.. đây.
Bốn người đàn ông lập tức quay lại và một người trong số họ nhanh chóng bế cô lên.
- Còn.. còn một người phía sau.
Lời vừa dứt thì Ngọc Vy hoàn toàn bất tỉnh.
Ba người đàn ông còn lại nhanh chóng chạy vào khu vực nhà vệ sinh và gấp gáp đưa Thanh Phong ra ngoài. Theo sau họ còn có thêm năm bảy chiến sĩ phòng cháy chữa cháy cũng đang bế những người còn mắc kẹt trong tòa nhà ra.
Khoảnh khắc Thanh Phong được đưa lên xe cấp cứu, đoàn người đi cùng anh khóc nấc lên vì tất cả đều cho rằng anh không qua khỏi. Nếu biết trước thì họ đã chẳng yêu cầu anh dẫn họ đi hát hò làm gì, ăn trưa xong thì nhà ai nấy về thôi.
Số người thương vong từ vụ cháy quá nhiều nên lực lượng cứu hộ đã phân bổ người bị nạn về hai bệnh viện lớn và gần hiện trường nhất là bệnh viện của thành phố và bệnh viện tư nhân Nhân Tâm, nơi Tăng Thiện đang công tác.
Hai chiếc xe cứu thương đưa Thanh Phong và Ngọc Vy về hai nơi khác nhau. Hôm nay là ngày đầu tiên Ngọc Vy đến quán karaoke làm việc và cô cũng không ngờ thảm họa lại ập xuống, cướp đi dung nhan xinh đẹp của cô.
Những chiếc vòi rồng liên tục phun nước vào bên trong, những chiếc cáng liên tục được khiêng ra khiêng vào. Trên những chiếc cáng ấy, không chỉ là khách đến hát và nhân viên phục vụ mà còn có cả những chiến sĩ đã ngã xuống khi liều mình cứu người.
Tiếng khóc, tiếng than trách vang lên một vùng khiến cho quán karaoke vốn là địa điểm ăn chơi nhộn nhịp bỗng trở nên tang thương, thảm sầu.
Triệu Kiến Đức và Thắng Vũ vừa hoàn tất các thủ tục và đang trên đường cùng đội phục vụ tang lễ chuyển thi hài bà Hoàng Mai sang nhà tang lễ thì phải dạt sang một bên để nhường đường cho các nhân viên y tế đẩy những người bị nạn vào.
- Có chuyện gì vậy nhỉ? Sao lại có nhiều người bị thương thế kia? – Triệu Kiến Đức buộc miệng hỏi khi thấy cảnh tượng quá kinh hoàng.
- Đều là nạn nhân trong vụ cháy quán karaoke Pink. Nghe nói thương vong rất nhiều, phải chia ra hai bệnh viện. – Nữ y tá lên tiếng.
Thắng Vũ chẳng có tâm trạng để ý mọi thứ xung quanh như Triệu Kiến Đức, mắt anh chỉ dán lên mẹ mình và tai anh chẳng còn nghe được gì nữa. Trong thâm tâm anh vẫn đang tự lừa dối chính mình rằng mẹ anh chỉ ngủ say quá mà thôi.
Mãi khi đã đưa bà Hoàng Mai vào trong nhà tang lễ và chiếc điện thoại trong túi khẽ rung lên thì hồn anh mới nhập về.
Trông thấy người gọi đến là Thi San, anh vội vàng bắt máy. Đầu dây bên kia, giọng cô lộ rõ vẻ hoang mang.
- Anh Thắng Vũ, cô đã chuyển phòng rồi sao? Em tới mà không thấy ai cả.
- Thi San à, mẹ anh mất rồi. Em.. sang nhà tang lễ cạnh bệnh viện với anh đi.
- Sao.. sao cơ? Dạ, em qua liền đây.
Thi San dường như chẳng còn tin vào tai mình nhưng cô vẫn làm theo lời anh, gấp gáp quay trở xuống và chạy sang bên phải bệnh viện.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng hao gầy của anh bên cạnh Triệu Kiến Đức thì cô mới tin tất cả là sự thật.
- Anh Thắng Vũ. – Cô khẽ gọi và bước đến gần anh.
Dù đã cố kìm nén nhưng khi nhìn thấy cô, Thắng Vũ lại không kiềm lòng được mà bật khóc. Cô biết giây phút này anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ luôn bảo vệ và chở che cho cô nữa mà anh chỉ là một cậu bé bị mất mẹ.
Đôi chân cô tiến thêm vài bước nữa rồi vòng tay ôm choàng lấy anh. Cô cũng chỉ có thể dùng cách này để an ủi anh mà thôi. Dù là đàn ông hay phụ nữ thì những lúc mất mát đau thương thế này, ai cũng cần có một bờ vai để tựa vào cho dẫu bờ vai ấy rất mong manh.
Triệu Kiến Đức trông thấy cảnh này thì lảng sang chỗ khác và rút điện thoại gọi cho Nhã Tiên, báo tin bà Hoàng Mai đã mất. Tuy biết hành động an ủi kia của Thi San rất cần trong lúc này nhưng ông vẫn cảm thấy ngứa mắt.
Trong không gian u buồn của buổi chiều cuối mùa thu, tiếng chuông não nề báo hiệu giờ tan lễ từ ngôi giáo đường bên kia vang lên như tiếng khóc tiễn người ra đi.
Những dòng nước mắt từ khóe mi Thi San thánh thót rơi xuống, thấm đẫm lưng áo sơ mi trắng nhàu nhĩ của anh. Hôm nay, cô lại bất lực nhìn thêm một người mà cô thương mến rời khỏi cõi trần.