Chương 113 - Tình Ca

Kim đồng hồ nhích dần đến sáu giờ tối, Thanh Phong khá sốt ruột khi những vị khách vẫn chưa có ý định ra về.

Hôm nay, Học viện có đoàn khách đến tham quan và theo sắp sếp, trưởng phòng đối ngoại sẽ là người tiếp đón bọn họ và anh vẫn đứng lớp như mọi ngày. Thế nhưng, khi bữa tiệc trưa đã gần tàn thì trưởng phòng đối ngoại bị mệt nên lấy cớ bận việc và nhờ anh đến tiếp thay.

Dù gì họ cũng là những mạnh thường quân đã đóng góp cơ sở vật chất cho Học viện nên sau khi dùng cơm trưa, anh phải chiều theo ý họ và đưa họ đến quán karaoke để hát vài bài.

Nói là hát vài bài nhưng đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua mà danh sách các bài hát được chọn vẫn dài dằng dặc.

Biết rõ nếu mình không lên tiếng thì cuộc vui vẫn sẽ tiếp tục nên Thanh Phong liền đứng lên.

Thế nhưng, anh còn chưa kịp mở lời thì cánh cửa phòng đã mở toang và nam nhân viên phục vụ hớt hải chạy vào, giựt lấy micro từ tay người đàn ông đang hát, hét lớn.

- Mọi người mau sơ tán ngay, quán bị cháy rồi.

Lúc này, phía bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân và tiếng la hét. Mọi người đều đã có rượu nên đầu óc chẳng mấy tỉnh táo, nghe cháy thì đâm đầu bỏ chạy tán loạn, không thèm nghe hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

- Chúng tôi đi hướng nào đây? – Thanh Phong vội hỏi cậu nhân viên ngay khi đoàn của anh vừa chạy ra khỏi phòng.

- Lên sân thượng ạ, cháy từ lầu hai nên mọi người không thể đi xuống.

Thanh Phong vẫn còn khá tỉnh nên anh nhanh chóng hướng dẫn mọi người theo lối cầu thang bộ dẫn lên sân thượng vì anh biết hệ thống điện sẽ ngắt trong chốc lát và thang máy sẽ không thể hoạt động.

Các vách ngăn cấu thành các phòng đều làm bằng vật liệu cách âm dễ bắt lửa, tạo lên những luồng khói đen. Chỉ trong tích tắc mà khói đã phủ khắp lối đi, che hết tầm nhìn.

- Bên này đúng không?

- Là hướng này đúng không?

- Giờ đi lối nào mới đúng?

Những tiếng hỏi xen lẫn tiếng ho sặc sụa liên tục vang lên trong làn khói tử thần. Thanh Phong hét bảo mọi người hãy cúi xuống và men theo vách tường để tránh khói.

Bản thân anh cũng cố gắng mở to mắt, sờ soạng tìm lối đi vì các đèn thoát hiểm đã biến thành vô dụng trong lúc này.

Tình hình hỗn loạn, mạnh ai người ấy lo, ngay cả nhân viên của quán cũng tự tìm đường thoát thân chứ chẳng biết phải hướng dẫn khách bằng cách nào nữa.

Thanh Phong chỉ có thể nghe thấy những tiếng động, tiếng la chứ không tài nào nhìn được người vừa lăn xuống từ trên cầu thang là ai.

- Lối này, nhanh lên, nhanh lên.

Anh vừa hét vừa đập tay thật mạnh lên bậc thang gỗ để mọi người biết đường mà tới. Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, mọi người cố sức bò lết về nơi vừa phát ra tiếng hô hoán và tháo chạy lên lầu trên.

Khổ thân cho Thanh Phong, vì muốn chắc chắn những người đi cùng mình đều được an toàn nên anh đã dừng lại để kiểm tra còn thiếu sót ai không.

Thế nhưng, có lẽ chỉ mình anh có suy nghĩ đó vì khi đoàn người tìm được chiếc thang cứu sinh thì họ bất chấp giẫm đạp lên nhau để thoát thân và anh trở thành nạn nhân khi bị họ túm lấy, lôi ngược xuống để tranh đường.

Lúc này, phía trên sân thượng đã kín người, ai cũng mặt mày lấm lem. Đội cứu hộ nhanh chóng tiếp cận và ưu tiên đưa những người bị ngất do ngạt khói đi trước.

- Thanh Phong đâu? Thanh Phong đâu rồi?

Một người phụ nữ trẻ lên tiếng hỏi khi nhìn khắp một lượt mà chẳng thấy bóng dáng chàng giảng viên đâu. Ban nãy, rõ ràng anh là người dẫn đường nhưng sao bây giờ lại không có mặt ở đây.

- Chị nói Thanh Phong ư? Có phải là anh Thanh Phong dạy ở Học viện âm nhạc thành phố không? – Ngọc Vy vội chạy đến trước mặt người phụ nữ và hỏi.

- Đúng vậy.

Tuy chẳng biết cô gái hỏi mình là ai và có mối quan hệ thế nào với Thanh Phong nhưng người phụ nữ vẫn gật đầu lia lịa xác nhận.

Đất trời xung quanh Ngọc Vy như sụp đổ, cô hoảng hốt vừa mở chai nước suối đổ thêm vào chiếc khăn vừa chạy đi mặc cho các nhân viên can ngăn.

Cô chỉ biết rằng người đàn ông cô yêu đang cần giúp đỡ, cô chỉ biết rằng cô muốn anh sống và đừng bị bất kỳ tổn thương nào.

Tình yêu thiết tha âm thầm nhưng mãnh liệt như có phép mầu khiến cho cô không hề bị vấp ngã khi chạy xuống những bậc thang.

Ánh đèn pin từ chiếc điện thoại trở nên mờ căm khi cô vừa tiếp cận làn khói.

- Thanh Phong, anh Thanh Phong.

Sau mỗi tiếng kêu thì Ngọc Vy lại dùng khăn ướt bị mũi miệng lại. Cô cố mở to mắt và quan sát thật kỹ những nơi mình đi qua.

Ban nãy, lúc chạy đi, cô còn nghe một người đàn ông khẳng định rằng Thanh Phong đã lên đến tầng sáu cùng họ nhưng tại sao lại chẳng thấy anh đâu?

- Anh Thanh Phong, Thanh Phong.

Ngọc Vy ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Cô cảm nhận được phổi mình đang thiếu ô xy trầm trọng, có lẽ hôm nay cô đành bỏ mạng nơi đất khách quê người rồi. Dù vậy thì cô vẫn cố mò mẫm xuống tầng năm với hy vọng sẽ tìm được anh.

- Thanh.. khụ.. khụ.. Phong.. á.. á..