Chương 112 - Tình Ca
Khóe môi Triệu Kiến Đức khẽ mỉm một nụ cười vì nhận thấy vẻ bất lực lẫn hoang mang từ chàng nghệ sĩ.
Thế là, chẳng vòng vo thêm, ông đem chuyện công ty đang gặp những rắc rối vô cùng lớn về vi phạm hợp đồng lẫn khó khăn về vòng quay vốn nói cho anh nghe. Cuối cùng, ông thẳng thắn đề nghị anh hãy đồng ý trở thành con rể của mình.
- Cháu biết đấy, bác là nhà đầu tư, chẳng việc gì bác phải khổ sở gồng gánh Thắng Minh cả. Số tiền bác đưa vào đó theo cách viết giấy ghi nợ cho ba mẹ cháu nên những thỏa thuận về lợi tức hay chịu rủi ro thua lỗ chỉ là nói miệng. Nếu cháu lấy Nhã Tiên thì bác hứa sẽ giữ vững Thắng Minh cho cháu.
Đôi tay Thắng Vũ nắm chặt để ngăn cơn giận đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Anh thật không ngờ đang lúc gia đình anh rơi vào bế tắc thì người đàn ông từng là bạn thân của ba anh lại thừa nước đục thả câu, ép anh kết hôn cùng Nhã Tiên dù biết thừa anh không hề yêu cô.
Anh biết Thắng Minh là bao nhiêu mồ hôi, nước mắt của ba mẹ anh tạo thành và anh cũng rất muốn phát triển nó trong tương lai nhưng anh sẽ không bán thân và bán rẻ tình yêu của mình.
Cho dẫu anh bị Thi San cự tuyệt thì anh vẫn không vì thế mà trở thành chồng của người anh không yêu. Anh nguyện ôm theo mối tình đơn phương tuyệt vọng này sống đến hết đời.
- Cháu không thể hứa với bác điều gì đâu ạ. Sẽ không công bằng cho Nhã Tiên. – Anh bình tĩnh đưa ra câu trả lời của mình.
- Cháu nên nghĩ cho mẹ cháu. Thắng Vũ à, như vậy cũng là một cách báo hiếu đấy. Hơn nữa, mẹ cháu cũng rất muốn Nhã Tiên nhà bác làm con dâu của bà ấy. Hôm trước, bác đã hỏi qua và bà ấy tán thành, lẽ nào.. bà ấy chưa nói với cháu sao?
Thấy Triệu Kiến Đức trợn mắt nói dối mà Thắng Vũ chỉ biết thở dài. Anh và mẹ mình đã nói chuyện này cách đây một ngày trước và anh biết mẹ anh không hề nói với người đàn ông này rằng bà tán thành đề nghị từ ông.
- Cháu vẫn câu trả lời đó thôi ạ. Cháu chỉ xem Nhã Tiên như em gái.
Có những sự trùng hợp đến lạ kỳ. Từ lúc nhập viện đến giờ, bà Hoàng Mai vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu nhưng đến lúc này, bà đột ngột tỉnh dậy và nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Triệu Kiến Đức và con trai mình dù rằng họ nói rất khẽ và đứng cách xa giường bệnh.
Bà rất muốn nói nhưng vì vướng chụp ô xi nên đành bất lực nhìn đăm đăm vào bóng lưng hao gầy của Thắng Vũ. Bàn tay cố cử động và đập xuống giường nhưng lớp nệm đã không phát ra bất kỳ tiếng động nào bởi lực của bà quá yếu.
- Ôi trời ơi, Thắng Vũ, mẹ của cháu..
Triệu Kiến Đức la lên khi nhìn thấy bảng hiển thị điện tâm đồ. Những sóng điện tim cứ lên xuống thất thường rồi nhanh chóng yếu dần đi.
Ngay lập tức, Thắng Vũ vụt chạy ra ngoài, gọi bác sĩ, quên cả việc trong phòng có chuông nhấn.
Mọi chuyện đến bất ngờ khiến anh choáng váng, gần như chẳng còn thấy đường nữa. Anh chỉ thấy rất nhiều bác sĩ lẫn y tá chạy đến như một điềm báo chẳng lành cho mẹ anh.
Triệu Kiến Đức vội kéo anh sang một bên để nhường đường cho họ. Linh tính mách bảo cho ông biết bà Hoàng Mai khó lòng qua khỏi.
Qua mười phút sau, cánh cửa phòng hé mở và các bác sĩ lần lượt bước ra. Vị bác sĩ lớn tuổi nhất cúi đầu xin lỗi và đồng thời thông báo bệnh nhân đã hoàn toàn tắt thở sau khi đội ngũ bác sĩ đã cố gắng sử dụng máy tạo nhịp tim nhưng bất thành.
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thật lòng xin lỗi cậu. – Vị bác sĩ cúi đầu lần nữa.
Thắng Vũ chẳng đáp lại lời nào, anh đi như kẻ mộng du và từ từ tiến vào, đến bên cạnh mẹ mình. Cái chết này đến qua đột ngột khiến anh cứ ngỡ đây chỉ là cơn chiêm bao mà thôi.
Tuy Tăng Thiện và các bác sĩ đã nói trước về tiên lượng bệnh của bà nhưng anh vẫn đang nuôi rất nhiều hy vọng và vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Bàn tay anh run rẩy cầm lấy bàn tay vẫn còn chút hơi ấm rồi gục xuống nhưng nước mắt chẳng thể chảy ra và tiếng nấc cũng nghẹn lại nơi lồng ngực, đau đớn vô cùng.
- Mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi. – Anh thều thào chẳng thành tiếng.
Bên ngoài ô cửa, bóng tối cũng lan dần xuống khuôn viên bệnh viện, tô vẽ thêm màu u ám cho khung cảnh tang thương bên trong căn phòng.
Biết Thắng Vũ cần thêm chút thời gian nên Triệu Kiến Đức lui ra ngoài, khép cửa lại, đồng thời liên hệ với bệnh viện để lo các thủ tục đưa bà Hoàng Mai sang nhà tang lễ.
- Thắng Vũ vẫn ở trong phòng phải không ạ? – Tăng Thiện hỏi khi vừa chạm mặt Triệu Kiến Đức ở quầy lễ tân.
- Ừ. Cứ để cậu ấy bên mẹ thêm chút nữa. Bác vừa vô thăm thì bà ấy xảy ra chuyện, bác thấy..
- Bác đừng nghĩ quá nhiều ạ. Chẳng ai muốn điều này xảy ra cả. Đèn đã hết dầu nên tắt là điều không thể tránh khỏi.
Tăng Thiện vội an ủi Triệu Kiến Đức rồi giúp ông hoàn thành các thủ tục. Ban nãy, hắn vừa vào quán, gọi phần cơm ra thì nghe tin báo bệnh nhân phòng 510 tử vong nên hắn tức tốc thanh toán rồi chạy đến bệnh viện, bỏ luôn cả phần cơm trước đôi mắt ngỡ ngàng của nhân viên phục vụ.