Chương 111 - Tình Ca

Vì đầu giờ chiều còn có tiết dạy nên Thanh Phong chỉ có thể ở lại với Thắng Vũ được nửa tiếng và Tấn Vinh cũng phải đi vì tòa soạn vừa gọi cho hắn, yêu cầu hắn thay đồng nghiệp đến phỏng vấn một ca sĩ mới nổi.

- Cố gắng nhé Thắng Vũ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tối đến tôi sẽ vào với cậu. – Thanh Phong đặt tay lên vai người bạn và động viên vì anh cũng chẳng biết nói gì hơn vào lúc này.

- Cậu còn phải dạy học mà, vào đây không ngủ được đâu. – Thắng Vũ vội can ngăn.

- Mai tôi dạy buổi chiều, sáng sẽ ngủ, yên tâm đi.

- Cám ơn cậu.

Thanh Phong khẽ gật đầu rồi cất bước rời khỏi. Khoảnh khắc vừa ra khỏi phòng, trái tim anh lại nhói đau khi thấy cô gái mình yêu đang đứng cúi đầu cạnh hàng ghế chờ.

Anh đã từng nghĩ sẽ thật khó khăn để đối mặt với cô sau đêm hôm đó nhưng có lẽ anh đã nhầm vì chính cô không hề tỏ ra tránh né hay có vẻ gì là bận tâm về lời tỏ tình mà anh đã lấy hết dũng khí để thổ lộ.

- Thanh Trà nói cô ấy sẽ bắt taxi về nhà trước. – Thi San ngẩng lên nhìn anh và nói ngay khi nhận ra đôi giày bóng láng trước mặt mình.

- Ừ. Thi San à, em cố gắng an ủi và động viên Thắng Vũ nhé. Bây giờ, cũng chẳng còn ai khác ngoài em..

- Dạ, anh yên tâm.

Thật ra, Thanh Phong còn muốn nói thêm vài câu với Thi San nhưng anh nhận ra cô chẳng muốn nên đành cúi chào tạm biệt rồi lướt qua.

Anh không biết rằng cô không hề cố ý cắt ngang lời anh mà chỉ là vì sợ anh lo lắng nên cô khẩn trương trả lời, thành thử dẫn đến tình huống hiểu lầm này.

Lúc Thi San định vào phòng thì Thắng Vũ cũng vừa bước ra. Trông thấy cô, anh liền lên tiếng thúc giục.

- Ăn cơm đi em, ăn xong thì em về nghỉ ngơi đi, anh thấy sắc mặt em tệ lắm.

Thi San cười như mếu, ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cô thấy anh còn thảm hơn cô mà anh bày đặt chê bai cô.

Vẫn như bao lần trước, anh lấy phần thịt, cá của anh bỏ sang phần thức ăn của cô và chỉ chừa lại cho mình một ít.

- Thi San, chuyện tối hôm qua.. xin lỗi em. – Anh ngập ngừng nói khi thấy những vết tích mình để lại trên cổ cô.

- Chắc tại anh uống rượu nên mới thế, em tha thứ cho anh rồi. Lát nữa ăn xong, em sẽ lau người cho cô rồi mới về. – Cô thản nhiên đáp và tiếp tục ăn.

Tuy phần cơm của Thi San gấp đôi Thắng Vũ nhưng cuối cùng, cô lại ăn hết trước anh. Cô cũng chẳng đợi mà chỉ nhanh chóng thu dọn rồi quay trở vào phòng.

Dẫu anh đã hứa với cô nhưng thật lòng trong trái tim anh vẫn không ngừng mong mỏi cô sẽ trở thành con dâu của mẹ anh. Có lẽ mai này, sẽ không có bất kỳ cô gái nào tận tình với bà và anh như cô cả.

Cô chịu thương chịu khó và không câu nệ chuyện gì, xem mẹ anh như người thân ruột thịt.

Phía bên trong, Thi San nhanh chóng nhúng khăn ướt và cẩn thận lau người cho bà Hoàng Mai, cô mong cảm giác sạch sẽ và thoải mái sẽ giúp bà mau chóng tỉnh lại. Nhìn bà thế này, cô lại nhớ đến những ngày cuối đời của mẹ mình.

Mọi việc xong xuôi, cô gói quần áo bẩn cho vào giỏ rồi chuẩn bị trở về. Đến tận bây giờ, cô vẫn còn không muốn tin bệnh nhân trước mặt mình chính là người phụ nữ xinh đẹp và sang trọng hôm nào đón cô vào căn biệt thự xa hoa.

Rửa tay xong, cô bất giác nhìn mình trong gương và hốt hoảng khi nhận ra những dấu hôn hằn trên cổ. Thảo nào mà hai anh em Thanh Phong và Thanh Trà nhìn cô như thể cô vừa làm chuyện xấu, nếu như cô thấy trước thì cô đã mặc áo kín cổ rồi. Cô thậm chí còn không có thời gian soi gương.

Cánh cửa vừa hé mở thì Thắng Vũ cũng vội đứng lên. Anh tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô dùng chiếc áo khoác mỏng làm khăn quàng cổ.

- Anh nhớ uống yến nhé. Chiều tối em sẽ vào. À.. mà việc học của anh..

- Không sao đâu, đại học mà, khi nào xong tín chỉ thì ra trường thôi, chưa xong thì ở lại học.

Mãi khi trở lại bên giường bệnh thì anh mới hiểu cô đang cố che đi dấu vết tội lỗi của anh.

Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại hai mẹ con nên anh cho phép mình yếu đuối, gục đầu xuống trên bàn tay mẹ và nhớ về những kỷ niệm thuở ấu thơ. Anh trách bản thân sao vô tâm đến mức chẳng biết mẹ đã phải trải qua những đau đớn từng ngày.

Suy cho cùng, Thắng Vũ vẫn còn rất trẻ, anh chưa tốt nghiệp đại học, chưa va chạm với đời nhiều và luôn được bà Hoàng Mai chăm chút nên dẫu anh có tinh tế đến đâu thì cũng khó phát hiện khi mà bà cố tình che giấu.

Khi bóng chiều dần buông thì Triệu Kiến Đức cũng rời công ty, lái xe thẳng tới bệnh viện. Khoảng thời gian này, ông vất vả không ít nên cũng muốn xác định những hi sinh của mình có xứng đáng hay không?

Công ty đang rối ren và bà Hoàng Mai thì ngã bệnh nên ông muốn nhân cơ hội này ép Thắng Vũ nhận lời làm con rể tương lai của mình.

Trong mắt ông, anh vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành nên ông tin rằng anh sẽ bị những áp lực này làm cho sợ hãi và sẽ đồng ý nhanh thôi.

- Cháu chào bác. – Thắng Vũ đặt ly nước vừa cầm trên tay xuống, cúi đầu chào.

- Ừ, ăn uống gì chưa cháu? Tình hình mẹ cháu thế nào rồi? Bác định tới thăm sớm nhưng công ty nhiều việc cần xử lý quá, không có mẹ cháu ở đó thì đám nhân viên cứ như rắn mất đầu.

- Các bác sĩ đã lên phát đồ điều trị ạ. Khiến bác vất vả rồi.