Chương 110 - Tình Ca
Chuyện cô bị Thắng Vũ từ chối rồi uống say, nói sảng đã khiến ba cô tức giận lắm rồi, nếu còn vì anh mà bỏ học thì ông sẽ tống cô ra nước ngoài.
Ba cô đã từng nói, trước khi hôn lễ được tổ chức thì ông không muốn thấy cô vì anh mà bỏ bê tương lai của bản thân bởi chưa có gì chắc chắn cả.
- Anh Thắng Vũ đâu rồi?
- Ở nhà thờ bên kia.
Hai cô gái đang nhìn nhau thì bên ngoài vọng đến tiếng động và tiếp sau đó là Thanh Trà cùng Thanh Phong bước vào. Vì là giờ nghỉ trưa nên ai cũng tranh thủ chạy đến đây.
Thi San cúi đầu thay cho lời chào hai anh em họ, còn Nhã Tiên thì tạm biệt và rời khỏi vì cô biết nếu có quá nhiều người trong phòng sẽ ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.
- Chị ở đây cả đêm sao? – Thanh Trà lên tiếng hỏi.
- Không, chị về nhà và mới vào lại sáng nay thôi. Anh Thắng Vũ sang nhà thờ rồi, có lẽ anh ấy cũng sắp về tới. – Thi San vội nói vì cô biết hai người họ sẽ hỏi anh đang ở đâu.
Ánh mắt Thanh Phong vụt trở nên buồn bã khi nhìn thấy những dấu ấn màu đỏ trên cổ của Thi San.
Nếu anh đoán không lầm thì đó chính là dấu hôn mà các cặp đôi vẫn hay để lại trên cơ thể đối phương như một kiểu đánh dấu chủ quyền khá bạo lực.
Có lẽ nào giữa cô và Thắng Vũ đã tiến xa hơn anh nghĩ? Có lẽ nào họ đã thuộc về nhau từ lâu mà anh không hề hay biết.
Nếu đúng như vậy thì tại sao cô lại nói dối Thanh Trà và anh chứ? Giá như anh biết trước thì anh đã bớt đau đớn vì hy vọng quá nhiều.
- Anh Thắng Vũ về rồi.
Thi San khẽ lên tiếng và cất bước đi ra ngoài, nhường không gian cho ba người họ. Thanh Trà cũng vội đặt giỏ quà lên bàn rồi đi theo cô, chỉ để mình anh trai ở lại.
Ngọc Vy rời khỏi nhà cô được mấy ngày thì Mina cũng chán ăn mấy ngày, cô bé cứ nhớ và đòi mẹ ẵm đi tìm cô giúp việc về, tối đến cũng đợi Ngọc Vy dỗ ngủ, mãi khi chịu hết nổi thì mới thiếp đi.
- Chị Ngọc Vy nghỉ làm ở nhà em rồi, chị biết không? – Thanh Trà đưa nửa trái quýt vừa lột vỏ cho Thi San và hỏi.
- Chị có biết. Tụi chị đã thuê phòng và đặt cọc tiền nhưng cuối cùng chị lại chưa đi được. – Thi San gật đầu và nói.
- Chị nói sao? Chị cũng định nghỉ làm ở nhà anh Thắng Vũ sao? – Thanh Trà tròn mắt ngạc nhiên.
Chẳng giấu Thanh Trà, Thi San đem chuyện kể hết cho em gái Thanh Phong nghe rằng cô đã định rời đi từ sáng hôm qua nhưng vì Thắng Vũ nhờ làm diễn viên cho MV gây quỹ từ thiện nên cô mới nán lại và theo anh đến thành phố biển.
- Có lẽ chị phải đợi thêm chút thời gian nữa, khi bà chủ khỏe lại thì chị sẽ đi.
Đôi chân mày của Thanh Trà nhíu lại tỏ vẻ khó hiểu. Rốt cuộc Ngọc Vy và Thi San đã bàn tính với nhau từ bao giờ mà cả hai đồng loạt muốn ra ngoài tự lập vậy kìa.
Hơn nữa, vết hôn chằng chịt trên chiếc cổ trắng ngần kia là do ai gây ra vậy? Nếu người đàn ông đó là Thắng Vũ thì lẽ ra Thi San phải bám trụ ở nhà anh mới đúng chứ.
- Cô Thi San, mẹ anh Thắng Vũ..
Tấn Vinh tiến đến chỗ hai cô gái đang ngồi và cất tiếng. Thế nhưng, hắn còn chưa nói xong thì đã khựng lại khi Thanh Trà quay đầu.
Ban nãy, cô ngồi nghiêng và mái tóc cô che khuất gương mặt nên hắn chẳng để ý mà chỉ thấy mỗi Thi San.
- Là phòng này, anh Thanh Phong đang ở trong đó với anh Thắng Vũ. – Thi San vội đứng lên và đáp.
Đúng lúc này, điện thoại của Thi San bỗng đổ chuông, thấy người gọi là Ngọc Vy, cô liền rảo bước đi chỗ khác để nghe máy.
Cô đã quên mất việc gọi để thông báo với cô bạn về việc mình sẽ ở lại nhà Thắng Vũ thêm một thời gian, ban nãy nghe Thanh Trà hỏi, cô mới sực nhớ, chưa kịp gọi thì Ngọc Vy đã liên lạc trước.
- Anh Tấn Vinh, anh..
- Thanh Trà à, đừng tới nhà tôi và nói lung tung với mẹ tôi nữa, xin cô đấy. – Tấn Vinh lên tiếng cắt ngang lời Thanh Trà rồi bước vào phòng.
Nỗi hụt hẫng khiến cô chẳng thể đứng vững mà ngã lại xuống hàng ghế chờ. Nếu như hắn đừng lảng tránh cô thì cô cũng đâu cần vác mặt đến tận nhà hắn chứ.
Hắn thậm chí còn chẳng cho cô cơ hội để hỏi lý do vì đâu mà hắn tỏ vẻ ghét cô ra mặt như vậy. Cô cũng có nói gì với mẹ hắn đâu, chỉ lấy cớ Mina đòi đến thăm bà thôi mà.
Khi Thi San quay lại thì Thanh Trà cũng vừa gượng đứng dậy, cô không dám nhìn lên vì sợ người đối diện nhận ra đôi mắt đỏ hoe của mình. Sau ngần ấy năm, cô mới có thể mở lòng và rung động thêm lần nữa thì lại bị người đàn ông này cự tuyệt.
- Chị nói với anh Thanh Phong là em đi taxi về nhà rồi nha. Em sợ Mina nhớ mẹ vì không có chị Ngọc Vy.
- Được.
- Em về đây, em và anh em có mua yến đến đấy ạ, chị uống rồi nhắc anh Thắng Vũ uống kẻo suy nhược nhé.
Nói rồi, Thanh Trà lầm lũi đi thẳng, suýt chút nữa thì va phải Tăng Thiện khiến tên bác sĩ phải nghiêng người tránh sang một bên. Hắn đưa mắt nhìn Thi San nhưng cô chỉ gật đầu thay lời chào.
Cô thật khâm phục những thiên thần áo trắng mà đặc biệt là Tăng Thiện, có vẻ như hắn không cần ngủ thì phải, cứ thoăn thoắt như con thoi, chạy hết phòng này lại sang phòng kia.