Chương 109 - Tình Ca
Khi ánh mặt trời vừa ló dạng thì Thi San đã xuất hiện ngay trước cửa phòng bệnh. Gương mặt cô cũng tiều tụy chẳng kém gì Thắng Vũ vì cả đêm chẳng thể nào chợp mắt.
Sáng nay, khi trời còn mờ sương, cô đi chợ và mua thức ăn để nấu một tô cháo đầy đủ dinh dưỡng cho anh.
- Anh Thắng Vũ. – Cô khẽ chạm nhẹ vào vai anh và gọi.
- Sao em đến sớm vậy? Em không ngủ sao? – Anh vội hỏi khi thấy cô đang đặt tô cháo lên bàn.
- Anh ăn đi cho nóng.
Cô không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ giục anh mau ăn. Dẫu biết rằng anh chẳng có tâm trạng nào để nghĩ đến việc ăn uống trong lúc này nhưng nếu anh bỏ bữa thì anh sẽ là người tiếp theo phải nhập viện.
Tối hôm qua, anh chỉ ăn được một cái càng cua lớn và ít cháo hào vì quay MV cả ngày nên anh mệt, nuốt không trôi, đã thế còn uống rượu vì nể mặt bạn bè giúp đỡ.
- Thi San à, em.. ở lại có được không? Em đừng đi nữa có được không?
Giọng nói ấm áp nhưng đan xen một nỗi buồn của tuyệt vọng vang lên sau lưng khiến toàn thân Thi San gần như bất động.
Thật lòng mà nói, nếu như anh không yêu cầu thì cô cũng định sẽ nán lại cho đến ngày bà Hoàng Mai xuất viện vì không nỡ bỏ mẹ con họ vào thời điểm khó khăn này.
Sau khi hít một hơi thật sâu và cố giữ nét bình thản trên gương mặt, cô từ từ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. Thế nhưng, khi cô còn chưa kịp gập đầu thì anh lại tiếp tục cất lời.
- Mẹ anh bị ung thư giai đoạn cuối, hy vọng rất mong manh. Anh và mẹ rất cần có em trong lúc này. Xin em đó Thi San, anh hứa sẽ không để chuyện đó lặp lại đâu, anh hứa sẽ không chạm vào em. Anh..
- Được rồi, anh ăn cháo đi, em sẽ ở lại.
- Em hứa đi.
- Em hứa. – Cô khẳng định chắc chắn vì nhận thấy vẻ lo lắng, nghi ngại trong đáy mắt kia.
Thắng Vũ mỉm cười gật đầu rồi gấp gáp vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Thi San xót xa nhìn theo bóng dáng hao gầy, thất thểu của anh. Sao chỉ trong một đêm mà mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này kia chứ.
Sắp xếp lại đồ đạc xong, Thi San đến ngồi bên cạnh bà Hoàng Mai. Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người phụ nữ đáng thương.
Cô thì thầm khoe với bà nhành phong lan và chậu hoa hồng bà mua hôm trước đã nở hoa rồi, cá trong bể thì vừa mới sinh cá con và những chú chim non trên cây lộc vừng đã ra ràng.
- Anh có cần về nhà nghỉ ngơi chút không? Em sẽ ở lại với cô. – Thi San lên tiếng khi thấy anh ngáp dài ngáp ngắn.
- Không cần đâu, anh ổn mà.
Anh đáp và mang tô cháo ra ngoài, cố gắng ăn hết để cô yên tâm dù rằng cơ thể dường như chẳng muốn tiếp nhận. Cũng may là cô chịu ở lại chứ nếu cô dứt áo rời đi trong lúc này, có lẽ anh ngã quỵ mất.
Tuy cô là phận con gái yếu đuối nhưng đối với anh thì cô chính là mắt bão, nhất là trong hoàn cảnh rối ren này.
Đúng bảy giờ sáng, các bác sĩ hội chuẩn và tiến hành đưa ra phác đồ điều trị cho bà Hoàng Mai.
Thi San lặng người đi khi nghe những lời họ nói. Chỉ là nghe thôi mà cô đã cảm thấy đau rồi. Cô không biết cơ thể kiệt quệ kia của bà chủ có chịu được hay không nữa.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, cả hai cứ ngồi im lặng bên cạnh bà. Mãi đến gần trưa thì Thắng Vũ nhờ Thi San trông mẹ giúp anh để anh đến nhà thờ cầu nguyện.
- Em ở lại ăn trưa luôn rồi về nhà nhé. Anh cầu nguyện xong thì mua cơm hộp về đây luôn.
- Dạ.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, cô mới dám nâng vạt áo lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống. Có lẽ bây giờ anh và cô cũng chỉ còn biết tin vào ơn trên mà thôi bởi chính các bác sĩ cũng đã nói rằng tiên lượng của bà rất xấu.
Một ngày diễn xuất mệt mỏi, đi xe đường dài và cả đêm không ngủ nên chỉ hai mươi phút sau khi Thắng Vũ rời đi thì Thi San cũng gục xuống bên giường và thiếp đi.
Trong cơn mơ chập chờn, cô thấy bà Hoàng Mai nhìn mình và cười rất hiền, rồi sau đó bà nắm lấy bàn tay Thắng Vũ đặt vào tay cô, dặn dò cô hãy chăm sóc cho anh giúp bà.
- Cô đã hứa với tôi sẽ dọn đi mà, không phải cô nên đi từ hôm qua rồi hay sao? – Nhã Tiên nhỏ giọng nói ngay khi Thi San vừa choàng tỉnh.
Ban nãy, vừa xong tiết học cuối cùng, Nhã Tiên tranh thủ mua thức ăn và chạy luôn vào bệnh viện. Những tưởng có thể được cùng Thắng Vũ ăn trưa nhưng cuối cùng chẳng thấy anh đâu mà chỉ thấy người tình trong mộng của anh đang ú ớ nói mơ.
- Cô có thể thay phiên trông mẹ anh ấy giúp anh ấy được không? Cô có thời gian dọn dẹp nhà giúp anh ấy, giặt giũ và nấu ăn cho anh ấy trong lúc này được không? Nếu cô sắp xếp được thời gian thì tôi sẽ đi ngay lập tức.
- Cô..
Nhã Tiên chỉ thốt lên được bấy nhiêu thì im lặng. Thi San nói không sai, cô hoàn toàn không thể làm những việc đó giúp anh trong lúc này. Cô còn phải đến trường.