Chương 11 - Tình Ca
Tám giờ hai mươi phút tối, ánh đèn ô tô thình lình lóe sáng và tiếng nhấn chuông vang lên.
Thi San vội vàng cầm chìa khóa chạy ra mở cổng cho cậu chủ. Vì khi cánh cổng kéo mở thì cô đứng khuất vào bóng tối nên Thắng Vũ hoàn toàn không thấy, cứ lái xe thẳng vào trong ga ra.
Đến khi kéo chiếc va li xuống và quay ra thì anh mới phát hiện cái dáng bé nhỏ vận chiếc váy màu thiên thanh đang chạy về phía mình.
Đôi chân mày chàng trai trẻ khẽ nhíu lại, anh thoáng thở dài, thầm nghĩ không biết mẹ mình lôi con gái nhà ai về làm mai làm mối cho anh đây.
- Anh để em mang vali lên phòng cất giúp ạ. – Thi San nhỏ giọng đề nghị.
Gương mặt tròn tròn cùng mái tóc dài ngang vai buông thẳng nhưng còn gợn vài nếp sóng vì dấu vết của dây buộc tóc kèm câu nói của cô khiến anh bất chợt nhận ra cô chính là cô bé giúp việc nhà quê mới lên mà mẹ anh từng hết lời ca ngợi lẫn hài lòng.
- Để anh được rồi, em mang váy, không tiện đâu.
Dứt lời, Thắng Vũ đưa chiếc chìa khóa về phía ô tô, nhấn nút khóa cửa lại và ung dung cất bước. Thi San đứng lặng phía sau anh vài giây xong cũng nối gót vào nhà.
Đầu cô cúi gầm xuống đất, sự nhạy cảm đã biến câu nói vốn mang ý nghĩa thật lòng lo cô vấp ngã của anh thành ra câu trách móc trong cô. Cô cho rằng anh đang trách khéo mình làm giúp việc mà bày đặt đầm váy, tô son trét phấn, chẳng tiện thao tác.
Khi qua ngưỡng cửa và vào tới phòng khách, trông thấy mẹ mình tay xách giỏ hoa vàng đang đứng chờ đợi, anh cười nhẹ, buông chiếc va li rồi tiến đến bên bà, đón lấy những bông hoa rực rỡ, thốt lên lời cám ơn.
- Con cám ơn mẹ.
- Con trai mẹ giỏi quá, mẹ tự hào về con. Có mệt không? Đi máy bay cả mười mấy tiếng còn đòi tự lái xe về. – Bà Hoàng Mai vỗ nhẹ bờ vai anh, trách yêu.
- Xe con gởi ở sân bay mà, phải lái về chứ. – Anh dịu giọng.
- Thì để mẹ đón, mai mốt ra lấy sau.
Nói xong, bà cười tươi như hoa, nhón chân, đưa tay vẫy cô gái đang tần ngần đứng phía sau anh lại, nháy mắt ra hiệu.
Thi San chợt nhớ nhiệm vụ đã được bà chủ giao từ trước, vội vàng chạy lại, nâng bó hồng thắm đẫm màu tình yêu lên, nói lời chúc mừng và tặng cho Thắng Vũ khiến anh đờ người hết cả đỗi.
- Trời ơi, con mau nhận đi, để Thi San cầm mãi sao?
Nghe tiếng mẹ mình giục giã, anh liền đón lấy. Hoa hồng mang ý nghĩa thế nào, cô gái này có biết không vậy nhỉ? Nhưng trông cái mặt của cô thì dường như là không biết, bình thường đến bình thản lạ.
Bản thân Thi San nào quan tâm hoa có ý nghĩa gì, cô chỉ theo ý bà chủ thôi, tặng cho có không khí, bà đưa hoa hồng thì cô tặng hoa hồng, đưa hướng dương thì cô trao hướng dương.
Còn bà Hoàng Mai cũng thế, chỉ thấy hai loài hoa tươi chói chang, đặt cạnh nhau thêm rực rỡ khác màu thì mua vậy.
- Em tên Thi San à? – Anh hỏi.
- Dạ. – Cô khẽ đáp.
- Nào, Thi San, cháu chụp giúp hai mẹ con cô một tấm nhé.
Lật đật lấy chiếc điện thoại, bà Hoàng Mai nhấn vào ứng dụng máy ảnh và đưa cho Thi San, bảo cô canh me lúc nào hình ảnh trong ấy thấy chuẩn, đẹp thì bấm cái biểu tượng tròn tròn là được.
Nháy mấy tấm xong, Thi San liền tiến tới trao trả điện thoại cho bà chủ, chẳng dè bị bà túm lấy, đẩy đứng sát vào cạnh bên Thắng Vũ luôn. Đôi nam nữ hơi bất ngờ nên đồng thời trợn mắt nhìn nhau.
- Con bé thần tượng con lắm, để mẹ chụp cho hai đứa một kiểu làm kỷ niệm.
Miệng nói, tay bấm, chưa đầy hai giây thì tấm hình đã xuất hiện trên cuộc đời. Có điều nhân vật chính chẳng ai cười cả, cô thì khép nép, anh cứng đơ như đang chào cờ, răng không hé nổi một cái cho tươi ảnh.
Thấy thủ tục tặng hoa, chụp choẹt đã xong, bà Hoàng Mai líu ríu hối thúc mọi người mau vào ăn bữa cơm đầm ấm thay cho tiệc chúc mừng.
Bởi hiểu rõ con mình không thích ồn ào linh đình, chứ nếu không, bà đã đặt nhà hàng hoành tráng và mời khách khứa um sùm, rình rang đón rước lên rồi.
- Thi San ngồi xuống luôn cháu.
Bà Hoàng Mai thân thiện kéo tay Thi San, ấn vào ghế và ngồi bên cạnh vì thấy cô có vẻ ngần ngại. Tiếp đó, bà nói luôn cho cô hay rằng sau này cứ dùng cơm chung cùng bà và Thắng Vũ, chỉ có ba người nên đừng câu nệ chủ tớ gì cả.
- Mẹ anh nói đúng đó, trước đây dì giúp việc vẫn chung bàn cùng anh và mẹ, em không cần ngại.
Bị hai mẹ con đồng loạt chỉ bảo nên Thi San chỉ còn biết gật đầu vâng theo. Hóa ra, Thắng Vũ là người thân tình, dịu dàng đến thế ư? Anh không giống cái vẻ lạnh lạnh, phớt lờ như trên ti vi.
Vậy là cô đỡ lo rồi, cả bà chủ và cậu chủ đều tốt tính, ôn hòa, ngày tháng sau này của cô hẳn không đến nỗi nào đâu, cứ cố gắng làm việc thật chăm chỉ là ổn thỏa.
Bữa cơm diễn ra vô cùng ấm áp dù rằng trong lúc dùng, chẳng ai nói thêm câu nào, chỉ âm thầm gắp thức ăn cho nhau thôi cũng đủ tôn lên tình thân thắm thiết.
Vì cũng còn chút ngại ngần nên Thi San cứ cúi đầu nhìn chén chứ chẳng dám ngó nghiêng gì, đây là lần đầu, cô ngồi ăn chung với thanh niên lạ, khó trách tay chân cứ lóng ngóng, nếu là cô chủ thì đỡ rồi, đằng này là cậu chủ.