Chương 12 - Tình Ca
Dùng bữa xong, Thắng Vũ kéo vali lên lầu, bà Hoàng Mai theo chân con mình, Thi San cũng mau mắn trở về thay bộ váy thướt tha ra để rảnh tay rảnh chân mà dọn rửa.
Cô vẫn chưa quen với váy đầm, cảm giác khoác lên cứ trống lóc như thể chẳng mặc gì vậy, không tự tin tý nào.
Tắm gội sơ qua rồi, Thắng Vũ cẩn thận soạn quần áo, đồ sạch treo trở vào tủ, đồ đã mặc qua thì mang xuống giỏ để ngày mai giặt.
Lúc ngang qua bàn ăn, thấy cô gái xinh đẹp đã biến hình trở lại, anh hơi chút ngạc nhiên. Son phấn trôi hết nhưng trông cô cũng không khác là bao, nét mặt kia rất duyên, rất tình, hệt như nàng thơ trinh nguyên, thuần khiết trong những vần nhạc anh gieo trên cung đàn du dương.
- Mấy cái đồ này của anh phiền em vò bằng tay nhé, bỏ vào máy thì hư hết. – Thắng Vũ bỏ mớ quần áo vào giỏ riêng, lịch sự dặn dò.
- Dạ anh, cô có dặn em rồi, chỉ quần áo mặc ở nhà mới giặt máy thôi.
Anh gật đầu hài lòng rồi quay lên. Thi San lại tiếp tục với bổn phận của mình. Bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt cọ rửa chén dĩa rồi quay sang lau dọn bếp núc.
Vừa làm, trong đầu cô vừa mường tượng lại con đường dẫn đến chợ và cả những quầy hàng mà bà Hoàng Mai đã chỉ qua vì chỉ còn tầm bảy, tám tiếng nữa thôi là phải xách giỏ đi mua thức ăn tiếp rồi.
Phía trên lầu, trong căn phòng sạch sẽ, thơm tho mùi mỹ phẩm cùng nước hoa dìu dịu, bà Hoàng Mai cũng vừa tẩy trang và bôi kem dưỡng khắp thân xong.
Ngẫm nghĩ một hồi, bà bắt đầu soạn sửa một ít kem phấn còn nguyên tem, bỏ vào chiếc hộp riêng, định bụng sẽ đưa cho Thi San xài. Người giúp việc trong nhà có trắng trẻo, sáng sủa thì tài lộc mới kéo đến được.
- Mẹ, là con.
Tiếng gõ cốc cốc hai nhịp cùng tiếng nói vọng qua khe hở kéo bà Hoàng Mai về với thực tại, thoát khỏi hình ảnh cô gái xinh xắn trộn lẫn với mớ hồ sơ cần xử lý vào sáng ngày mai.
- Gì đây? Quà của mẹ à? – Bà mừng rỡ đón lấy chiếc hộp nhỏ trên tay con trai.
- Vâng ạ. Mẹ chẳng thiếu thứ gì cả, đây là chút tấm lòng của con thôi.
Thắng Vũ đáp và lướt qua mẹ mình, vào phòng, đến ngồi trên chiếc ghế.
Bà Hoàng Mai lườm liếc thằng con, tuy đúng là bà không thiếu vàng bạc trang sức gì nhưng nó có biết cho dù nó tặng bà một chiếc nhẫn bằng đá xanh thôi thì bà cũng thấy trân quý lắm không. Cái bà thiếu là tình cảm, chồng mất rồi, chỉ còn có mỗi đứa con.
Vợ chồng bà đều là con một, ba mẹ hai bên cũng là con một nốt, thành thử dòng họ rất đỗi neo người, nào có con đàn cháu đống như nhà của Thanh Phong bạn nó.
- Là mẹ ép Thi San biến thành bộ dạng tiên nga kia đúng không? – Thắng Vũ đột nhiên cất tiếng, đôi mắt anh hơi nheo lại, chờ đợi câu trả lời đã đoán biết từ trước.
- Sao con nói vậy hả? – Bà cau mày, dỗi giọng hỏi.
- Chiếc váy đó mẹ tiếc mãi vì không thể mang vừa còn gì? Cô ấy biến lại thành Hai Lúa rồi, quần tây học sinh và áo sơ mi trắng tay dài. – Anh khẽ đan hai tay vào nhau, hất đầu về phía cửa.
- Để mai đi làm về mẹ ghé mua cho nó vài bộ đồ bộ mặc cho thoải mái, tội nghiệp, con bé không có ba, mẹ cũng mất lâu rồi.
Giọng nói xót xa cho người mà cứ như buồn thay cho chính mình. Mất mát tình thân là mất mát lớn nhất, huống hồ còn trong hoàn cảnh đói nghèo khốn khó.
Vốn dĩ bà và ba Thắng Vũ còn hy vọng kiếm thêm đứa con gái cho nhà đủ nếp đủ tẻ, thế nhưng, ông đột ngột phát bệnh và ra đi nhanh chóng, nhanh đến mức mãi tận bây giờ, bà cứ ngỡ như một giấc mơ qua.
- Mẹ nhớ ba hả? – Thắng Vũ chùng tiếng, hỏi.
- Ừ, lại nhớ, có lẽ hôm nay ông ấy cũng vui như mẹ vậy. – Bà Hoàng Mai đưa tay vuốt khẽ lên tấm ảnh cưới nhỏ lồng trong khung gỗ trên bàn, biểu cảm nét mặt vừa buồn vừa vui.
- Mẹ nghỉ sớm nhé, con về phòng đây. Sáng mai con nhận phỏng vấn lên báo.
Hít một hơi thật sâu, Thắng Vũ chống gối đứng dậy, đầu anh lại bất giác choáng váng, suýt chút thì mất thăng bằng nhưng may thay mau mắn tỉnh táo lại. Xem ra, thời gian sắp tới, anh cần giảm bớt lịch trình rồi, phải dưỡng sức thôi.
Đến trước cửa phòng, anh vừa chạm tay vào khóa cửa thì nhác thấy ánh điện bên dưới cũng vụt tắt và tiếp đó là tiếng bước chân nhẹ gõ lên những bậc thang gỗ. Lát sau, Thi San xuất hiện, chiếc áo trắng làm cô nổi bật lên giữa bóng đêm.
- Em xong việc rồi? – Anh buột miệng hỏi.
- Dạ.
- Bữa tối ngon lắm, cám ơn em.
- À, việc em phải làm mà, anh cám ơn làm gì. Chúc anh ngủ ngon.
Thi San bối rối tuôn một tràng dài rồi chào nhanh và mở cửa, nhảy vô phòng.
Anh bất giác bật cười nhìn theo. Chẳng hiểu sao mẹ anh lại sắp xếp cho cô ở sát bên cạnh như này nữa, vốn dĩ căn phòng dưới nhà là nơi ở của dì giúp việc lúc trước mà.
Có lý nào mẹ anh thấy cô nên thích quá, thêm phần nghe cảnh cút côi nên muốn biến người dưng thành con gái của bà luôn rồi không.