Chương 108 - Tình Ca
Tăng Thiện vô cùng khâm phục sự chịu đựng của bà nhưng theo đó cũng thất vọng vì nếu bà chịu chữa trị sớm hơn thì có lẽ tình hình đã không đến mức không thể cứu vãn. Bà đã không thể đặt gánh nặng của công ty xuống và quan tâm đến bản thân để rồi ra nông nỗi này.
- Tăng Thiện.
Tiếng gọi của Nhã Tiên đã cắt ngang những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong lòng chàng bác sĩ.
Cô vội tiến đến, cúi đầu thay cho lời chào. Ban nãy, vừa nhận được điện thoại của Thanh Trà là cô liền tức tốc lái xe đến đây luôn. Cô biết lúc này, Thắng Vũ cần có người bên cạnh.
- Mẹ của anh Thắng Vũ nằm phòng nào vậy ạ? – Cô hỏi trong tiếng thở dốc.
- Phòng 510.
- Cảm ơn anh. À, lần trước đã làm phiền anh rồi, thật lòng cảm ơn anh.
Cô lại cúi đầu lần nữa rồi lướt qua hắn như một cơn gió.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, chẳng rõ là hắn đang muốn khóc hay đang muốn cười nữa. Lý ra, hắn đã về nhà từ sớm nhưng vì Thanh Trà thông báo bà Hoàng Mai nhập viện nên hắn nán lại, tiếp tục làm việc đến tận bây giờ.
- Anh Thắng Vũ.
Cái chạm tay thật khẽ lên bờ vai khiến Thắng Vũ cứ ngỡ là Thi San quay lại, thế nhưng, khi nghe giọng nói thì anh biết đó là Nhã Tiên.
- Khuya rồi mà em vào làm gì? – Anh mệt mỏi cất tiếng.
- Em lo cho cô và anh. Bác bị làm sao vậy anh? Bác sĩ nói thế nào?
- Mẹ anh bị ung thư. Giai đoạn cuối rồi.
Anh chống gối đứng dậy rồi tiến đến ô cửa sổ, nhìn ra bầu trời đen kịt trên cao.
Nhã Tiên chỉ biết đứng lặng nhìn anh vì cô hiểu anh cần sự yên tĩnh trong lúc này. Cách có hơn một tuần không gặp mà cô trông anh ốm đi rất nhiều, ngỡ như cơn gió nhẹ cũng có thể quật ngã anh.
Tuy bị Thắng Vũ phũ phàng cự tuyệt nhưng trái tim vẫn không thể gạt bỏ bóng hình anh.
Mấy ngày qua, nghe lời khuyên bảo của mẹ nên cô cũng thử quên anh nhưng lại càng nhớ đến quay quắt. Lúc nghe Thanh Trà báo tin, cô đã lo lắng cho anh rất nhiều và bất chấp đêm tối mà chạy đến đây.
- Nhã Tiên à, chuyện ở công ty..
- Anh đừng lo gì cả. Em sẽ nói với ba, ba sẽ thay mẹ anh điều hành trong thời gian này. – Cô vội cắt ngang câu nói của anh.
- Cám ơn em.
Thật lòng, Nhã Tiên rất muốn ở lại cùng Thắng Vũ trong lúc này để an ủi và cũng là phần nào làm anh cảm động mà xem xét lại tình cảm của cô nhưng anh cứ liên tục giục cô trở về và vì ngày mai cô còn phải đến trường nên chỉ có thể ngồi lại với anh một tiếng đồng hồ.
Khoảnh khắc đặt chân đến hàng lang, cô chợt thấy Tăng Thiện lần nữa. Cái bóng dáng cao gầy của hắn có vẻ rất hợp với chiếc áo blouse mang màu cánh thiên thần.
Vì hắn đang bận rộn trao đổi với hai bác sĩ khác nên cô cũng chẳng đến chào tạm biệt, chỉ lặng lẽ cất bước.
Nhã Tiên đâu hay chính lúc cô quay lưng thì ánh mắt thâm tình ấy cũng rời khỏi hồ sơ bệnh án và dõi theo bóng lưng cô.
- Trưởng khoa, phó giám đốc gọi anh lên phòng ông ấy. - Giọng nói trong trẻo của y tá trưởng vang lên.
- Cứ vậy mà làm nhé.
Hắn dặn dò các bác sĩ rồi gấp gáp tiến về phía thang máy. Nguyên một ngày chẳng chợp mắt được chút nào nên hắn cảm thấy rất mệt, đầu cũng hơi đau nhức. Nếu như được cô gái hắn yêu động viên vài lời thì có lẽ hắn sẽ khỏe lại.
Suốt một đêm dài trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng, Thắng Vũ chẳng thể chợp mắt. Anh hết quan sát gương mặt mẹ mình rồi lại tiến đến cửa sổ, vạch màn trông xuống chiếc cổng lớn, nơi những chiếc xe cứu thương liên tục chạy ra chạy vào.
Còn Thi San, cô cũng chẳng khá hơn anh là bao. Căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình khiến cô rơi vào trạng thái bất an. Nếu như lúc tối, Thắng Vũ đừng làm như thế thì có lẽ cô đã xin túc trực tại bệnh viện với anh, chờ tảng sáng mới về.
Những bước chân cô liên tục gõ trên bậc thang, cứ lên rồi lại xuống vì có cảm giác ai đó đang rình rập xung quanh.
- Ba của anh Thắng Vũ ơi, chú phù hộ cho mẹ anh ấy bình an nhé. Anh ấy không thể mất mẹ trong lúc này được đâu ạ. – Cô thắp mấy nén hương lên bàn thờ và chắp tay cầu nguyện.
Cuối cùng, vì mệt lả, Thi San ngồi ngủ luôn trên ghế sô pha. Trong giấc mơ, hình ảnh bản thân bị Thắng Vũ cưỡng hôn trong khách sạn lại xuất hiện chân thật vô cùng khiến cô giật mình choàng tỉnh sau tiếng hét thất thanh.
Mồ hôi cô vã ra như tắm và hơi thở trở nên nặng nhọc. Cô chẳng dám nhắm mắt nữa, cứ thao thức chờ màn đêm mờ dần.
Bị chính người đàn ông mình đem lòng yêu thương cưỡng bức là điều cô chưa từng dám nghĩ đến. Cũng may, anh đã dừng lại kịp lúc chứ nếu không thì cô làm sao có thể ở bên anh trong hoàn cảnh này.