Chương 107 - Tình Ca

Nói rồi, Tăng Thiện rảo bước đi trước và Thi San cùng Thắng Vũ vội vã theo chân hắn.

Thực ra, Tăng Thiện đã nghi ngờ mẹ Thắng Vũ mắc bệnh ung thư khi thấy các triệu chứng trên cơ thể bà nhưng hắn chưa thể nói với Thắng Vũ vì kết quả xét nghiệm vẫn chưa có.

- Thanh Trà.

Nghe tiếng Thắng Vũ gọi, Thanh Trà liền quay đầu nhìn. Vẻ tiều tụy, hốc hác và đôi mắt hãy còn sưng mọng của anh và Thi San đã cho cô biết họ khóc rất nhiều.

Cô cảm thấy vô cùng có lỗi khi anh nhờ cô trông mẹ anh giúp mà cô lại để bà thành ra nông nỗi này.

- Anh Thắng Vũ, em xin lỗi. – Thanh Trà cúi đầu, khẽ nói.

- Không phải lỗi của em. Đừng khóc.

Anh cất lời trấn an cô rồi tiến đến bên giường. Bàn tay anh run run chạm vào mái tóc đã điểm bạc của mẹ mình. Anh nhận ra mẹ đã già rồi, bởi vì bà luôn nhuộm tóc mỗi khi vừa chớm bạc nên anh cứ ngỡ rằng bà vẫn còn rất trẻ.

- Mina đâu rồi? – Anh hỏi khi sực nhớ ra cô bé không có ở đây.

- Anh Thanh Phong đã đến và đưa con bé về nhà rồi ạ.

- Em cũng về đi Thanh Trà, em còn phải đi học vào ngày mai nữa. Cảm ơn em.

Thanh Trà chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Cô hiểu không nên có quá nhiều người đứng đây vì Tăng Thiện đã dặn rằng bệnh nhân cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Hơn nữa, anh đang có Thi San bên cạnh.

Cả hai cứ ngồi im và nhìn chằm chằm vào gương mặt của bệnh nhân. Thi San không ngờ bà chủ lại ngã quỵ nhanh như vậy.

Khi bà tiễn cô và anh ra cổng thì bà vẫn còn rất khỏe, giọng nói vẫn vang và nụ cười vẫn tươi như ánh ban mai ấm áp.

- Em về nhà nghỉ ngơi đi Thi San, hôm nay em đã mệt lắm rồi, mình anh ở lại là được rồi.

Thắng Vũ nói nhưng ánh mắt anh lại không nhìn sang cô. Anh vẫn còn cảm giác tội lỗi vì hành động khiếm nhã kia của mình.

Chẳng rõ ma men xui khiến thế nào mà anh lại có ý định làm ra chuyện đã rồi để ép buộc cô kết hôn cùng mình.

- Em về lấy quần áo cho mẹ anh rồi sẽ vào lại ạ. Anh.. có cần lấy thêm đồ gì không? – Cô ngập ngừng hỏi.

- Lấy giúp anh một, hai bộ đồ là được rồi. Với lại, em lấy giúp anh cục sạc điện thoại trong ngăn bàn nhé, anh quên không mang theo.

Khoảng không gian lại rơi vào im lặng. Thi San khẽ gật đầu rồi đứng dậy. Thế nhưng, cô không bắt taxi để về nhà mà đến thẳng ngôi nhà thờ gần đó và quỳ xuống cầu nguyện cho bà Hoàng Mai.

Cô vốn không theo một tôn giáo nào nhưng những lúc rơi vào vũng lầy tuyệt vọng thì nơi cô tìm tới chính là ngôi nhà thờ cũ nằm ở cuối làng.

Tình cảm cô dành cho bà chủ đã tăng thêm rất nhiều kể từ khi cô đem lòng yêu thương Thắng Vũ, cô không muốn có điều gì bất trắc xảy ra lúc này.

Anh vẫn chưa tốt nghiệp đại học và anh vẫn chưa có khả năng chèo chống công ty, hơn nữa là anh vẫn cần một người mẹ bên cạnh.

Dòng nến trôi trên bàn thờ bỗng chốc nhòe ra thành những đốm lập lòe khi giọt nước mắt trên khóe mi người con gái vỡ đôi. Nếu như nước mắt của cô có thể giúp bà Hoàng Mai khỏe lại thì cô nguyện quỳ nơi đây mà khóc đến sáng.

Bên trong phòng bệnh, Thắng Vũ cũng đang nhắm mắt và cầu nguyện cho mẹ mình. Hình ảnh đó của anh khiến Tăng Thiện xót xa.

Hắn cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay mà lòng nặng trĩu, căn bệnh của mẹ anh đã đến thời kỳ cuối và đang di căn rất nhiều chỗ.

- Thắng Vũ, cậu nói chuyện với tôi một lát.

Nói xong, Tăng Thiện lại trở ra ngoài.

Ngay khi chàng nghệ sĩ vừa khép cánh cửa phòng lại, hắn liền đưa phiếu kết xét nghiệm cho anh xem, đồng thời chậm rãi thông báo cho anh biết tình hình hiện tại của bà Hoàng Mai.

- Sao lại thế này được? Rõ ràng tháng trước mẹ tôi vừa đi kiểm tra định kỳ mà, bà nói sức khỏe vẫn bình thường, chỉ là bị huyết áp lên xuống thất thường thôi mà.

Tuy Thắng Vũ hỏi Tăng Thiện câu này nhưng chính anh cũng đã tìm ra được câu trả lời cho mình đó là mẹ anh đã nói dối. Hóa ra, những chuyến công tác đến tỉnh nhiều ngày chỉ là cái cớ để bà âm thầm làm xạ trị. Anh đã không ở bên bà vào những phút giây ấy.

- Tăng Thiện, anh hãy cứu lấy mẹ tôi, xin anh đấy. – Thắng Vũ nắm lấy tay áo blouse của Tăng Thiện, cất tiếng khẩn cầu.

- Các cơ quan khác trong cơ thể của mẹ cậu đã suy yếu rất nhiều. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng mong cậu vẫn nên chuẩn bị tinh thần.

Tăng Thiện vỗ nhẹ vào vai chàng nghệ sĩ để động viên rồi rời đi. Hắn biết rõ bệnh nhân đang nằm trong kia chẳng khác nào đèn trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.