Chương 106 - Tình Ca

- Dừng lại đi Thắng Vũ. Em.. em không yêu anh, đừng ép em.

Tim cô như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực vì quá sợ hãi còn trái tim anh đang đập rộn ràng vì những cơn sóng tình hòa trong men rượu cùng cơn ghen tuông đang thúc giục anh chiếm hữu cô.

- Qua đêm nay, em chắc chắn phải yêu anh thôi.

Trong lúc Thi San còn chưa hiểu lời nói ấy có nghĩa gì thì anh đã nhấc bổng cô lên, tiến đến chiếc giường trải ga trắng tinh.

Cô vùng vẫy, đập mạnh vào lưng anh một cách bất lực. Cô không thể tin một chàng trai có học thức, hiền lành và dịu dàng như anh lại có thể thay đổi thành một kẻ xấu trong phút chốc như vậy.

- Á.

Chiếc nệm xịn xò lún xuống theo lực ném của anh và khi Thi San vẫn chưa kịp ngồi dậy thì anh đã lao đến, ôm chặt lấy cô mà hôn. Nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng như rút cạn dưỡng khí của cô, hoàn toàn không có một cơ hội nào để cô hít thở. Bàn tay cô sờ loạn trên tấm ga trắng và bấu víu vào nó trong vô vọng.

Đúng là cô yêu Thắng Vũ và đã mơ cùng anh sánh đôi, cùng nhau sống chung dưới một mái nhà, xây dựng một gia đình hạnh phúc và sinh ra những đứa trẻ đẹp, thông minh giống anh.

Thế nhưng, cô không muốn tất cả lại mở đầu theo cách này, cô vẫn chưa sẵn sàng dâng hiến cho anh khi mà tình huống lúc này chẳng khác nào cô đang bị anh cưỡng bức.

Giây phút đôi môi họ rời khỏi nhau thì Thi San cũng chẳng còn sức lực nữa, cô hít thở một cách khó khăn và bất lực để cho những chiếc hôn nóng bỏng của anh chu du khắp gương mặt mình.

Dường như anh muốn ghi lại dấu ấn trên cơ thể cô, từ mắt, môi, sống mũi và cả đỉnh trán, không sót một chỗ nào.

- Em xin anh.. xin anh dừng lại đi Thắng Vũ, em sẽ.. em sẽ cắn lưỡi và chết nếu anh cứ tiếp tục.

Tiếng khóc nức nở của cô vang lên khi Thắng Vũ đang vùi đầu vào chiếc cổ trắng ngần, lưu lại những vết hôn trên đó.

Lời đe dọa của cô đã thức tỉnh lý trí trong anh. Ngay tức khắc, anh ngẩng đầu lên và nhận ra gương mặt nhạt nhòa nước mắt của người con gái anh yêu.

Dẫu rất muốn cài lại chiếc cúc áo cho cô nhưng Thắng Vũ chẳng còn dũng khí nữa. Bàn tay anh cứ vươn ra rồi lại thu về.

Thế rồi, không một câu xin lỗi cũng chẳng một lời hỏi han, anh bật đứng dậy, lao ra khỏi phòng. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, anh khuỵa xuống và bật khóc.

- Trời ơi, anh đã làm gì em thế này? Thi San ơi, anh đã làm gì em thế này?

Cũng may anh đã thoát khỏi cơn mê tình đúng lúc chứ nếu không thì anh chẳng biết làm sao nữa. Có lẽ trong mắt cô, anh đã biến thành một kẻ xấu xa, tội lỗi rồi.

Anh muốn mang đến cho cô một chuyện tình đẹp và cùng cô viết nên một thiên tình sử nhưng đêm nay, chính tay anh đã hủy hoại tất cả, không còn một tia hy vọng.

- Anh nghe đây Thanh Trà. – Thắng Vũ vội lấy lại bình tĩnh và lên tiếng khi chuông điện thoại vừa đổ đến hồi thứ hai.

- Anh Thắng Vũ, anh về ngay đi, mẹ anh.. mẹ anh đang trên đường đi cấp cứu. – Giọng Thanh Trà hoảng loạn.

- Em nói sao? Mẹ anh bị gì?

- Em không biết, bác ấy đột nhiên thấy mệt rồi lịm đi.

Thanh Trà vừa dứt lời thì điện thoại của Thắng Vũ cũng hết pin. Anh vội vàng đẩy cửa vào phòng trước ánh nhìn hoảng loạn của Thi San. Có vẻ như sau mấy phút thì cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

- Mẹ anh nhập viện cấp cứu rồi.

Thắng Vũ chỉ nói được bấy nhiêu và nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Bàn tay anh run rẩy đưa lên bàn rồi bất cẩn làm rơi chiếc đồng hồ xuống sàn. Ban nãy, khi tắm xong thì anh đã quên đeo nó vào.

- Để em làm cho.

Vừa nói, Thi San vừa giựt lấy chiếc túi xách trên tay anh, thoăn thoắt thu dọn. Còn anh thì đi xuống quầy lễ tân và nhờ họ gọi giúp mình một chiếc taxi.

Trong thâm tâm anh đang nghĩ rằng vì anh đã làm chuyện có lỗi với Thi San nên thần linh đã trút giận lên gia đình mình.

Xe dần chuyển bánh, bỏ lại thành phố biển với ký ức không vui sau lưng. Thắng Vũ đan tay, gục đầu, cố kiềm lại giọt nước mắt vì không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người anh yêu.

Thế nhưng, Thi San thấu hiểu cảm giác của anh vì chính cô cũng đã từng trải qua. Khi mọi chuyện qua đi, cô hiểu hành động nông nỗi vừa rồi cũng chỉ vì anh quá yêu mình mà ra.

- Mẹ anh sẽ không sao đâu. – Cô nắm lấy tay anh trấn an.

Cảm thấy tay mình ươn ướt, cô biết đó là nước mắt của Thắng Vũ. Chẳng biết làm sao để ủi an anh khi mà quãng đường về còn quá xa nên cô nhích lại gần và ôm anh vào lòng, vỗ về lên tấm lưng gầy.

Đôi mắt người con gái lúc này cũng đã ngân ngấn nước. Cô nhìn ra khoảng không gian mịt mù hai bên đường và thầm cầu nguyện cho bà Hoàng Mai được bình an. Cô hối hận vô cùng khi nhớ lại gương mặt buồn rười rượi của bà lúc cô xin nghỉ việc.

Qua hết ba tiếng đồng hồ thì chiếc xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong thành phố. Vì đội ngũ y bác sĩ ở đây cực kỳ giỏi và các thủ tục được tiến hành nhanh gọn nên Thanh Trà mới đưa bà Hoàng Mai vào đây.

- Thắng Vũ. – Tăng Thiện lên tiếng gọi khi thấy chàng nghệ sĩ vừa bước vào sảnh chính.

- Tăng Thiện, khoa cấp cứu ở đâu? – Thắng Vũ vội vàng chạy đến trước mặt hắn và hỏi.

- Bác gái đã được đưa lên phòng trên để theo dõi tiếp rồi, chúng tôi đang tiến hành làm các xét nghiệm.