Chương 104 - Tình Ca
- Thi San à, nếu như anh thật sự bị bệnh mà chết thì em có khóc không? – Thắng Vũ tranh thủ hỏi khi máy quay vẫn đang bận ghi lại hình ảnh của họ từ phía xa, chưa đến gần.
- Anh nói linh tinh cái gì vậy?
- Anh hỏi thật mà.
- Không khóc.
Câu trả lời vô tình của cô như một mũi dao nhọn cứa vào tim Thắng Vũ. Anh chỉ cười nhẹ rồi nhắm mắt, chờ máy quay tới và cũng là để làm dịu bớt cơn đau đầu.
- Diễn.
Sau tiếng hô từ đạo diễn, Thi San lập tức nhập vai. Cô đưa tay sờ lên hàng mi dài của Thắng Vũ rồi dần dà sờ xuống sống mũi anh.
Cô biết đây là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cô có thể thể hiện cảm xúc thật mà cô dành cho anh. Cô đã nói dối anh. Nếu như thật sự có ngày đó, chắc cô khóc đến mù mắt mất thôi.
Giọt nước mắt long lanh tràn qua khóe mi cô rồi thánh thót rơi xuống, thấm đẫm gương mặt tái nhợt của anh. Cô khóc cho giờ phút chia ly sắp tới, khóc vì tiếc nuối mối tình đầu chưa kịp tỏ bày.
- Sao em ấy không đi casting làm diễn viên nhỉ? Thật phí hoài tài năng. – Một cô gái trong đoàn lên tiếng.
- Không phải ai cũng muốn làm nghề ấy đâu, người ngoài nhìn vào thấy toàn hào quang nhưng diễn viên lại chịu rất nhiều cực khổ, ngủ không đủ giấc và ăn thì vội vàng, chưa kể còn bị trầy xước và bầm tím mỗi khi ngã nữa. – Phó đạo diễn vội nói chen vào.
Cảnh quay cuối diễn ra khi mặt trời đã rơi xuống biển, chỉ còn vài vệt nắng hắt lên tô tím bầu trời. Bên cây dương cầm trắng, Thi San ngồi dạo lại khúc nhạc mà Thắng Vũ đã từng đàn rồi sau đó, cô đứng lên, bước chầm chậm ra bờ biển, hướng ánh mắt nhìn về xa xôi, nơi những con tàu đánh cá đang rẽ nước trở về.
- Cắt. Ôi, xong rồi. Thật là hoàn mỹ.
Tiếng anh chàng đạo diễn vừa dứt thì tiếng vỗ tay của mọi người cũng rần rần vang lên.
Cây dương cầm nhanh chóng được di chuyển vào khu nghỉ dưỡng và đặt lại trước sảnh chính của khách sạn.
Thắng Vũ nán lại ít phút để cám ơn chủ khu du lịch vì đã hỗ trợ anh hoàn thành MV một cách nhiệt tình.
Đêm hôm qua, mọi người trong ê kip đều được miễn phí tiền phòng hoàn toàn và được thết đãi một bữa ăn thịnh soạn với hải sản tươi sống.
Thức ăn và nước uống của ngày hôm nay cũng được anh chàng hào phóng này tặng với lý do muốn góp một phần vào dự án đầy ý nghĩa.
- Tạm biệt anh. Khi nào có thời gian thì tôi sẽ ghé lại và trò chuyện nhiều hơn. Bây giờ tôi phải về vì trời sắp tối rồi.
Anh cúi đầu tỏ lòng biết ơn lần nữa, sau đó cùng mọi người tiến ra bãi đỗ xe. Khổ nỗi, lúc cho tay vào túi lấy chìa khóa thì anh mới phát hiện ra túi mình rỗng không, chẳng có gì cả.
Thi San tròn mắt nhìn anh hết lục túi bên phải rồi lại sang túi bên trái.
- Chết rồi. Anh làm rơi chìa khóa rồi. Rơi từ lúc nào vậy kìa? – Anh vừa nói vừa dùng chân sủi lớp cát bên dưới lên và tìm kiếm.
- Có khi nào rơi lúc anh đang quay không? Để em ra đó tìm.
- Nếu có rơi ngoài đó thì cũng không tìm thấy đâu, nó sẽ bị vùi trong cát hoặc là bị thủy triều cuốn trôi rồi. Em không thể thấy được đâu.
Ngay lúc Thi San vừa toan chạy đi thì Thắng Vũ đã vươn tay kéo cô lại. Mọi người thấy anh cứ quay vòng vòng bên chiếc ô tô mà ngó nghiêng thì vội chạy đến hỏi han.
Cuối cùng, họ khuyên anh nên nghỉ lại một đêm rồi ngày mai gọi hãng xe để nhờ họ hỗ trợ vì chiếc xe đắt đỏ này vốn không thể tùy tiện gọi thợ mở khóa bên ngoài được.
- Vậy các anh chị cho em quá giang về thành phố với. – Thi San gấp gáp lên tiếng khi thấy Thắng Vũ gật đầu đồng ý.
- Thi San à, hai chiếc xe này đều kín chỗ rồi, chúng ta không thể chở quá tải được. – Cô gái ban nãy trang điểm cho Thi San cất lời.
Bộ dạng thất vọng kèm theo tiếng thở dài và gương mặt sợ hãi của Thi San lại khiến cơn ghen trong lòng Thắng Vũ trỗi dậy. Rốt cuộc anh đã làm gì mà cô có vẻ như ghét và ghê tởm anh như vậy.
Cả hai đã sống chung dưới một mái nhà chứ nào có xa lạ gì mà cô hoảng loạn thế kia? Phải chăng tối nay cô có cuộc hẹn với Thanh Phong?
Trông thấy chàng nghệ sĩ và cô diễn viên bất đắc dĩ quay lại thuê phòng, đôi mắt của tên chủ khách sạn liền trợn ngược vì quá ngạc nhiên, hắn còn tưởng Thắng Vũ đang vi vu trên đường rồi.
- Xe tôi mất chìa khóa, hãng xe nói ngày mai mới cử nhân viên đến được. – Thắng Vũ giải thích vì nhận ra gương mặt nghi ngờ của bạn mình.
- Ra là vậy à, nhưng khách sạn của tôi chỉ còn đúng một phòng đôi duy nhất.
- Vậy mình đi sang khách sạn khác đi anh. – Thi San vội chen ngang.
- Cô gái à, cô không biết đó thôi, các khách sạn xung quanh đây đều có khách đặt trước cả rồi. Bây giờ mà cô còn chọn lựa thì phải ra bờ biển ngủ đấy.
Chẳng còn cách nào khác nên Thi San đành im lặng theo chân Thắng Vũ và cô nhân viên lên lầu năm nhận phòng. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác như mọi chuyện là do Thắng Vũ sắp xếp vậy.