Chương 103 - Tình Ca

Khi bóng tối vẫn còn chưa rời đi thì Thắng Vũ và Thi San đã xuất phát.

Tuy biết rằng cô nàng giúp việc chỉ đơn giản là nhận lời giúp con mình thực hiện MV lần này nhưng bà Hoàng Mai vẫn hy vọng cô sẽ suy nghĩ lại và tiếp tục sống cùng mẹ con bà.

Đêm qua, bà đã hỏi Thắng Vũ và anh cũng thú nhận rằng anh rất yêu Thi San. Chuyến đi lần này là anh muốn tạo cơ hội để bày tỏ tình cảm cùng cô.

Thế nên, dù hy vọng có mong manh thì bà vẫn tin tưởng rằng Thi San sẽ cho con mình một cơ hội.

Bản thân bà cũng cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã không thể đoán được tâm ý của anh mà từng có ý gán ghép Thi San cho Thanh Phong.

Lúc này đây, bà cũng đã lên kế hoạch sẵn sàng, bà chấp nhận thu hẹp phạm vi kinh doanh của Thắng Minh sau khi thu hồi vốn và xử lý các khoản nợ.

Suy cho cùng, gia đình bà cũng không cần quá nhiều tiền, chỉ cầm có đủ cơm ăn áo mặc và con bà hạnh phúc bên người nó yêu là đươc.

- Con trai của mẹ, cố lên. Mẹ tin con sẽ làm được. – Bà thì thầm thật khẽ khi ánh sáng đỏ từ đuôi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.

Đường buổi sáng vắng vẻ nên Thắng Vũ lái xe với tốc độ khá nhanh. Thi San thậm chí chẳng dám nhìn thẳng vì sợ bất giác quay đầu sẽ bắt gặp ánh mắt của anh. Cô ngồi nghiêng, hướng mặt về cửa kính và im lặng lắng nghe bản nhạc không lời phát ra từ chiếc radio.

Vì sợ trễ giờ nên trước đó, cô chẳng chợp mắt được chút nào thành thử giờ đây cơn buồn ngủ bất chợt kéo tới và cho dù đã cố gắng gượng thì cô cũng không thể nào khống chế, dần dà nhắm mắt.

Nghe tiếng thở nhè nhẹ vang lên, biết cô đã say giấc, Thắng Vũ mới dám lần tìm bàn tay cô, nắm lấy cho vơi bớt nhớ nhung của những ngày xa cách.

Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, thành phố biển thơ mộng cũng hiện ra trước mắt. Thi San thấy lòng khoan khoái và dễ chịu hẳn khi ngắm nhìn những con sống bạc đầu muôn thuở vỗ vào ghềnh đá tạo nên những bọt sóng trắng tựa hồ chiếc váy cưới dịu dàng của cô dâu.

Xe chạy chầm chậm rồi rẽ vào một khu resort. Chủ nhân khu nghỉ dưỡng cũng là bạn của Thắng Vũ nên anh đã mượn bãi biển này để thực hiện các cảnh quay.

- Đi thôi em. – Thắng Vũ cười hiền, đưa tay chỉ về phía trước.

Thi San không nói gì, chỉ ngoan ngoãn theo anh. Mỗi bước chân của hai người nhấc lên là một dấu vết trũng in sâu trên dải cát dài và Thi San không hề biết rằng những dấu chân ấy đã được một anh chàng quay phim quay lại như một phần của MV.

- Chào Thi San, lâu lắm rồi mới gặp lại em. Lúc anh Thắng Vũ nói sẽ đưa người quen tới thì chị đã nghi ngờ rồi.

Một cô gái tươi cười nắm lấy tay Thi San rồi lôi cô đến gốc cây dương và ấn cô ngồi xuống.

Cô ngơ ngác chẳng biết bản thân có quen với cô gái này không nhưng vì phép lịch sự nên vẫn mỉm cười thay cho câu chào.

Mãi đến khi cô gái soạn hộp trang điểm ra thì Thi San mới sực nhớ cô ấy chính là chị gái ở chung đoàn thiện nguyện với Thắng Vũ và cô cũng nhanh chóng nhận ra êkip của anh toàn là những gương mặt mà cô từng biết.

Xem ra, học đại học nhàn hơn cấp ba rất nhiều, cô thấy mọi người đều có thể sắp xếp thời gian và làm những việc riêng, giống như Thắng Vũ vậy, anh nghỉ liền mấy ngày một lúc.

- Mọi người cũng vừa mới tới hả chị? – Thi San lên tiếng hỏi.

- Không, tụi chị đi từ chiều hôm qua để chuẩn bị các thứ.

Cô gái vừa dứt lời thì tấm màn phủ trên cây dương cầm sát biển cũng được trút bỏ và Thắng Vũ từ từ bước đến, ngồi xuống dạo một bản nhạc.

Vì Thi San đã mang sẵn chiếc đầm mà anh mua từ nước ngoài về nên cô không cần thay đồ nữa, chỉ dặm chút son phấn rồi bắt đầu cảnh quay đầu tiên.

Nếu MV của Thanh Phong ngập tràn trong ánh nắng bình mình và hoàng hôn, khắc họa một tình yêu hạnh phúc, vui vẻ với kết thúc có hậu thì MV của Thắng Vũ được xây dựng hoàn toàn ngược lại.

Cây đàn dương cầm màu đen, nam chính vận sơ mi trắng, quần tây đen còn chiếc váy của nữ chính cũng một màu trắng và khung cảnh miền biển lúc tinh sương khiến tổng thể trở nên ảm đạm đến thê lương.

Tâm trạng Thi San đang chìm trong sầu não nên cô đã thể hiện thành công vai diễn của một cô gái biết người yêu mình đang chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác nhưng vẫn luôn ở bên anh, lặng lẽ đồng hành cùng anh những ngày cuối đời.

Nụ cười buồn, ánh mắt nhiều tiếc nuối trong những phân cảnh cô đứng ngắm nhìn Thắng Vũ từ phía sau khiến đạo diễn không ngớt lời khen ngợi.

Cũng nhờ đó, niềm hy vọng cũng nhân lên trong lòng chàng nghệ sĩ vì anh cho rằng có lẽ cô diễn quá xuất sắc nên anh mới ngộ nhận tình cảm cô dành cho Thanh Phong.

Những phân cảnh hai người nắm tay nhau sóng bước dọc bờ biển và ôm ấp nhau trong làn gió lạnh của chiều tà được anh và cô hoàn thành xuất sắc, không hề có sự gượng gạo và chỉ cần quay một lần.

- Thi San à, em cố gắng tập trung vào hai cảnh cuối này nhé. Anh biết là rất khó đối với một diễn viên tay ngang nhưng em hãy vì mọi người nhé, nếu như suôn sẻ thì ngày mai tụi anh sẽ không phải nghỉ học. – Anh chàng làm đạo diễn lên tiếng cầu xin Thi San.

- Em sẽ cố gắng ạ.

Cô gật đầu, thể hiện quyết tâm của mình vì thực ra cô còn nôn nao hơn cả họ. Cô cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để quay lại thành phố và biến mất khỏi cuộc đời của anh chàng đẹp trai đang nằm dài trên bãi cát và gối đầu trên chân mình.