Chương 102 - Tình Ca

Thắng Vũ bình thường rất hiền lành, hòa nhã nhưng có cô mới biết khi anh giận lên thì sẽ đáng sợ như thế nào.

Biết trước anh về sớm thì cô đã nói với bà Hoàng Mai từ mấy ngày trước và dọn đi rồi. Rõ ràng mấy hôm trước anh còn nhắn tin nói rằng có thể cuối tuần anh mới về mà.

- Ước mơ của em không phải là được ngồi cạnh cây dương cầm hay sao? Không phải anh đang giúp em sao? Rốt cuộc nơi nào sẽ đào tạo em tốt hơn Học viện âm nhạc thành phố? – Thắng Vũ rít lên.

- Nhưng em không muốn nương tựa hay nhờ vả bất kỳ ai. Em muốn tự đi bằng chính đôi chân và thực lực của mình.

Thi San cũng không ngờ mình lại dám hét vào mặt anh những lời này. Thế nhưng, cô đâu biết nói gì khác hơn.

Cô nhận thấy trên khóe môi anh nở một nụ cười chua chát, mang theo một chút bất mãn. Nụ cười ấy khiến trái tim cô đau nhói. Cuối cùng thì, cô đã làm anh tổn thương khi phủi bỏ tất cả những quan tâm và tình cảm anh dành cho mình.

- Em.. em xin lỗi. – Cô cúi đầu, lí nhí nói.

Những lý do mà cô đưa ra chẳng khác nào một cái cớ ngụy trang trong mắt Thắng Vũ. Khi còn trên bầu trời, anh vẫn nuôi hy vọng việc cô trở thành nữ chính trong MV của Thanh Phong chỉ đơn giản là một sự giúp đỡ, hợp tác bình thường giữa hai người có chung một tấm lòng thiện nguyện.

Anh không ngờ cô và bạn anh lại phát triển tình cảm nhanh đến mức này. Anh không tin một cô gái nhút nhát như cô lại dám ra ngoài sống một mình, anh tin chắc chắn có Thanh Phong hỗ trợ nên cô mới can đảm như vậy.

- Thu xếp hành lý đi.

Câu nói ngắn gọn của anh khiến cô bất giác ngẩng đầu lên. Tuy có chút hụt hẫng nhưng cô thật sự rất vui vì cuối cùng anh cũng đã cất tiếng đuổi mình khỏi nhà.

Ít ra thì cô cũng đã thành công làm cho anh ghét bỏ và vứt cô khỏi trái tim anh. Thế nhưng, khi cô vừa toan quay đi thì anh lại tiếp tục lên tiếng.

- Ngày mai anh và ê kip sẽ đến vùng biển để quay MV gây quỹ từ thiện. Thời gian cấp bách, anh vẫn chưa tìm được diễn viên hoạt cảnh cùng mình nên em hãy giúp anh lần này nhé.

Đôi mắt cô trợn tròn và miệng cô há ra vì quá ngạc nhiên. Cô thật lòng không muốn dính dáng gì tới anh nữa.

Giữa cả hai đã xảy ra mâu thuẫn thế này thì làm sao mà cô thoải mái diễn xuất cùng anh chứ. Cô không muốn ngồi chung một chiếc xe với anh, càng không muốn cùng anh qua đêm ở một nơi xa lạ.

Dù anh hiền thật đấy nhưng cô vẫn rất lo, cô sợ trong một phút nóng giận, anh sẽ ném cô xuống biển. Cứ nghĩ tới vụ án rầm rộ cách đây không lâu là cô run rẩy cả người.

- Anh.. anh tìm người khác đi ạ. Em không biết diễn xuất gì đâu, em sợ ống kính máy quay lắm. – Cô gấp gáp từ chối, đôi mắt đã đỏ hoe, gần như sắp khóc.

- Sao vậy? Tại sao em lại từ chối? Không phải em rất muốn tham gia các hoạt động thiện nguyện sao? Hay đó chỉ là những lời nói suông để đánh động lòng trắc ẩn của người khác?

Vừa nói, Thắng Vũ vừa tiến lên phía trước. Theo phản xạ tự nhiên, bước chân Thi San mỗi lúc một lùi dần và khi chạm vào cây cột thì cô chỉ còn biết đứng im, mặc cho bàn tay đắt giá của anh vươn ra, nắm lấy chiếc cằm thon của mình.

- Không phải đâu. – Cô nói trong nỗi uất ức lẫn tủi thân.

- Em lấy gì chứng minh cho câu nói này? – Anh hếch mặt lên, cười nhạt nhẽo.

- Em sẽ đi cùng anh. Em sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc này.

- Vậy thì về phòng chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ xuất phát vào lúc hai giờ sáng để kịp quay cảnh bình minh.

Chàng nghệ sĩ buông tay khỏi cô rồi thất thểu cất bước lên lầu. Anh có cảm giác như bao nhiêu sức lực đã tan biến hết, cơn đau đầu lại hành hạ anh và anh cảm nhận được tay chân mình đột nhiên run rẩy, đau nhức.

Hóa ra, sức tàn phá của tình yêu không được hồi đáp lại kinh khủng đến thế này. Anh đã luôn cho rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ phải trải qua cái cảm giác thất tình khi mà cô gái anh chọn để yêu thương chỉ là một cô gái bình thường, không giàu sang, không địa vị xã hội.

Không hẹn mà cả hai cùng bật khóc một lúc. Trong khi Thắng Vũ đau đớn vì tình yêu đầu đời anh trao đi lại nhận về kết cục đắng cay thì Thi San lại khóc cho thân phận bọt bèo của mình.

Giá như cô có tài năng gì nổi trội, kiếm được nhiều tiền và có thể hỗ trợ cho sự nghiệp trong tương lai của anh thì cô đã không dễ dàng nhường anh cho người khác.

- Thắng Vũ, em xin lỗi, em xin lỗi anh.

Cô thì thầm trong nước mắt rồi quay trở vào bếp, bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa.

Phía trên lầu, sau khi vật vã khóc than, Thắng Vũ liền bật dậy, lấy điện thoại gọi cho Thanh Trà, nhờ cô đến nhà anh và ở lại vào buổi tối ngày mai.

- Vâng. Anh cứ đi, chiều mai, sau khi đón Mina thì hai mẹ con em đến đó luôn.

Thanh Trà nói rồi hạ điện thoại xuống khi tiếng cúp máy vang lên. Cô cảm thấy như bản thân đang phản bội anh trai mình vì nhận lời Thắng Vũ trong khi biết rằng anh đi cùng Thi San.

Thế nhưng, cô đâu thể từ chối chứ, dù gì anh cũng là ba nuôi của Mina và đây là công việc thiện nguyện.