Chương 101 - Tình Ca

Suốt quãng đường từ chợ trở về, Thi San cứ liên tục nhẩm lại những câu nói mà cô đã học thuộc lòng từ tối hôm qua để nói với bà Hoàng Mai. Cũng bởi vì bà đối xử với cô quá tốt nên thật khó mở lời.

Có lẽ mai này trên đường đời tấp nập, cô sẽ không bao giờ gặp được ai tốt với cô như bà và Thắng Vũ nữa.

Đặt chiếc giỏ lên bàn xong, cô nhanh chóng rảo bước lên lầu và gõ cửa phòng bà Hoàng Mai.

Cô muốn nói với bà trước khi Thắng Vũ về và nếu có thể thì cô sẽ xin lãnh lương sớm và rời đi vào ngày anh trở lại vì thật lòng, cô không nỡ đi khi bà chỉ có một mình.

- Thi San hả, có chuyện gì vậy cháu? – Bà Hoàng Mai mỉm cười và hỏi ngay khi cánh cửa vừa hé mở.

- Dạ, cháu.. cháu có chuyện muốn nói với cô ạ. – Giọng Thi San hơi chút ngập ngừng.

- Cháu vào đi.

Bà Hoàng Mai quay trở vào phòng và ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh bàn trang điểm. Tuy gương mặt của người phụ nữ đã được phủ một lớp kem phấn khá dày nhưng Thi San vẫn dễ dàng nhận ra vẻ mệt mỏi và lo lắng của bà.

- Cháu muốn xin nghỉ việc ạ. – Thi San lấy hết can đảm và nói.

- Tại sao lại đột ngột vậy? Cháu có chuyện gì sao? Cháu định về quê à? – Bà Hoàng Mai hỏi dồn vì quá ngạc nhiên.

- Dạ không. Cháu.. cháu muốn làm một công việc khác ạ. Cháu không muốn làm người giúp việc nữa ạ.

Đôi chân mày của người phụ nữ chau lại tỏ vẻ khó hiểu nhưng chỉ vài giây sau thì lại giãn ra. Bà nhìn cô gái đối diện hồi lâu rồi khe khẽ gật đầu.

Bà hiểu một người trẻ tuổi như cô dĩ nhiên sẽ không thể cứ an phận làm một người giúp việc mãi được, chỉ là, bà không ngờ cô lại rời đi sớm như thế này. Với số tiền típ cóp ít ỏi trong ngần ấy thời gian, bà cũng không hiểu cô định sẽ đi đâu và làm gì.

- Cháu sẽ ở đâu và làm gì? Cô sẽ rất lo nếu không biết dự định của cháu.

- Cháu vẫn ở lại thành phố ạ. Cháu sẽ xin đi làm xí nghiệp hoặc phụ những quán ăn.

- À, thì ra là vậy.

Dứt lời, bà với lấy chiếc túi xách và thanh toán tháng lương này cho cô dù rằng còn mấy ngày nữa mới tới hạn thanh toán.

Thật lòng, bà rất muốn níu kéo cô ở lại nhưng bà không nỡ ngăn cản những hoài bão của cô.

Thắng Vũ cũng chưa từng nói gì với bà và bà cũng không dám chắc giữa con trai mình và cô nàng giúp việc có tồn tại tình yêu hay không nên bà càng không có lý do để giữ chân cô.

Nếu con bà và cô thật lòng yêu nhau, bà sẽ chúc phúc và tác thành cho cả hai ngay lập tức. Cho dẫu công ty Thắng Minh có thu hẹp phạm vi kinh doanh thì bà cũng chấp nhận chứ không muốn dùng hạnh phúc cả đời của con trai để đánh đổi lấy vật chất, bạc tiền.

Thế nhưng, việc Thi San muốn rời đi đã phần nào trả lởi những thắc mắc trong lòng bà, đó chính là cô không có tình cảm với Thắng Vũ, vì nếu như cô yêu con bà thì sao lại muốn xa nó.

- Cô xem cháu như con gái của cô vậy, số tiền này là cô tặng thêm cho cháu nên đừng từ chối. Mà.. cháu định khi nào đi.

Vì thấy Thi San tròn mắt khi vừa mở phong bì nên bà Hoàng Mai nhanh miệng nói trước. Thực ra, bà còn muốn hỏi nơi cô ở để thi thoảng ghé thăm cho bớt nhớ nữa nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

- Mẹ, mẹ nói hôm nay phải đến công ty sớm để chuẩn bị cho cuộc họp mà. Đã hơn bảy giờ rồi đấy ạ.

- À, mẹ đi liền đây.

Thi San gần như chết lặng khi nghe giọng nói trầm ấm của Thắng Vũ đột ngột cất lên. Cô đoán là anh đã về trong lúc cô đi chợ. Ban nãy, lúc đi ngang gara thì cô cũng không để ý.

Cảm giác của cô bấy giờ chẳng khác nào một kẻ đang vượt ngục thì bị cai ngục phát hiện.

Khoảnh khắc vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm mang đầy oán trách cùng tủi buồn của anh xoáy thẳng vào mình và cô biết anh đã nghe hết mọi chuyện.

- Anh mới về ạ.

Cô giả lả chào hỏi rồi nhanh chóng lướt qua anh, chạy theo bà Hoàng Mai, lấy chìa khóa ra mở cổng.

Nếu có thể, cô muốn bỏ chạy luôn trong lúc này nhưng quần áo và những kỷ vật mẹ cô để lại vẫn đang còn trong phòng. Đó là tất cả tài sản của cô nên cô không thể bỏ của chạy lấy người được.

Khi chiếc xe của bà Hoàng Mai vượt qua cổng thì Thi San cũng đã phần nào lấy lại bình tĩnh sau những lời nhủ thầm tự trấn an bản thân.

Dẫu sao lương cũng đã lấy rồi và Thắng Vũ cũng đã quay lại nên cô sẽ thu dọn đồ đạc, rời đi ngay lập tức.

Vì thấy anh đang đứng ngay cửa chính nên cô đành cúi đầu trở vào để tránh ánh nhìn rực lửa kia, thế nhưng, mỗi khi cô bước sang trái thì anh cũng bước sang trái và khi cô bước sang phải thì anh cũng di chuyển theo. Qua hết mấy giây mà cô vẫn bị chặn ngay ngưỡng cửa.

- Anh.. - Thi San ngước mặt nhìn lên, ngập ngừng cất tiếng.

- Sao em lại đối xử với hai mẹ con anh như vậy? Anh và mẹ anh có chỗ nào không tốt với em? Em nói đi là đi ngay sao? Em thậm chí còn không cho anh và mẹ có thời gian tìm người mới. – Thắng Vũ nghiến răng, lời nói của anh tràn đầy tức giận.

- Em xin lỗi. Em chỉ.. em chỉ muốn tự lập để thực hiện mơ ước của mình.

Cô vội vàng giải thích dù rằng cô biết câu nói này chẳng trả lời được cho những câu chất vấn của anh về ý định rời đi đột ngột của mình.