Chương 3 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Giọng cô không thay đổi nhiều. Chín năm qua, anh chỉ nghe tiếng cô gọi anh trong giấc mơ, mỗi tiếng đều mơ hồ không rõ. Lập tức nghe được rõ ràng giọng cô, ngược lại khiến người nghe có cảm giác không thật. Đêm đó… không chỉ là giấc mơ. Chờ đến khi gió thôi lạnh cả mặt, tinh thần tỉnh táo hơn, anh mới đóng cửa kính xe xuống.

“Trở về khi nào?”

“Mấy ngày hôm trước nha.”

“Sao không nói cho anh biết?”

“Đang bận.”

Tống Lê cười.

“Đúng rồi, nghe nói anh là kiểm sát trưởng, Hứa Từ, chúc mừng anh nha. Làm kiểm sát trưởng có phải bận lắm không? Chờ anh có thời gian em mời anh ăn cơm.”

“Giờ anh vẫn có thời gian rảnh.”

Anh dừng xe trước cửa quán. Đêm nay trời không mưa, bóng đêm như nước. Hứa Từ ngẩng đầu, giống như muốn nhìn xuyên bức tường trên tầng ba kia:

“Em xuống đây.”

Trước kia đều là Tống Lê theo đuổi chạy theo sau anh, khiến Hứa Từ chưa từng có thói quen chờ đợi. Nhưng lần này cô đã kéo dài thời gian cả mười phút. Trần Vũ Phồn nhìn cô đi giày bước ra khỏi cửa hỏi:

“Không phải cô nói sẽ lạnh lùng với anh một thời gian sao?”

Cô ta còn tưởng cô sẽ kiên nhân nhiều hơn một ít, kết quả chưa đến một ngày. Tống Lê đi giày vào quay đầu tựa cửa cười nói:

“Mười phút không tính sao?”

Trần Vũ Phồn từ chối cho ý kiến, im lặng để cô tự suy nghĩ. Cô kéo kéo tầm mười phút, quần áo cũng không thay, đêm thu lạnh nhưng Tống Lê khoác chiếc áo sơ mi mỏng manh ngoài chiếc váy ngủ ngắn, phía dưới không mặc gì. Nếu có thể Hứa Từ thậm chí nghi ngờ cô ngay cả giày cũng không muốn đi. Dưới chân cô là đôi dép xỏ ngón, ngón chân trắng của cô lộ ra ngoài.

Trong nháy mắt Hứa Từ nhíu mày:

“Lại đây.”

Anh nói. Tống Lê đứng im.

“Sao anh không đến đây?”

Anh đứng thẳng lưng không nói lời nào. Anh đứng đó cao gầy nghiêm túc giống như một cái cây đang đứng hứng gió thu cứng cỏi nhưng trầm mặc.

Từ trước đến nay Hứa Từ chưa bao giờ chủ động, trừ khi anh tỏ tình họ chính thức ở bên nhau, ôm nhau hôi môi, thậm chí là làm tình đều là do cô chủ động.

Tống Lê không tin anh là một người kiêu ngạo như vậy, sẽ không chủ động bước ra. Nhưng cô đoán sai rồi, Hứa Từ cởi áo khoác trên người mình ra duỗi tay ra ôm cô vào ngực. Không đợi cô phản ứng, cả người đã bị anh ôm bay lên không trung, nhét vào trong xe. Anh điều khiển nhiệt độ trong xe cao lên. Tống Lê hỏi anh đi đâu. Vần đề này hình như anh cũng đang tự hỏi, bởi vì anh không muốn nhìn thấy cô đứng trong gió.

“Sao anh biết em ở đây?”

“Hôm trước đã gặp.”

Cô hơi kinh ngạc.

“Anh nhìn thấy?”

Không có gì ác ý, chỉ là cảm thấy lạ anh đã chữa khỏi bệnh quáng gà của mình. Cô nhớ rằng bệnh này không dễ chữa như vậy.

“Không phải.”

Anh đạm nhiên giải thích.

“Anh nhớ rõ mùi hương của em.”

Cô giật mình, nghiêng đầu nhìn anh. Người đàn ông chăm chú lái xe, không chớp mắt nhưng tình cảm mãnh liệt trong mắt không thể giấu được. Đúng vậy, là mùi hương của cô.

Trước kia Hứa Từ đã từng làm chuyện mềm mại nhất là ôm cô từ phía sau khi tan học về nhà, làm bài tập mệt mỏi muốn ôm cô, ngủ không ngon muốn ôm cô, ghen tị cũng muốn ôm, ôm đến lúc còn cọ cọ giống như làn da đang khát khao.

Sau đó Hứa Từ mới nói:

“Mùi hương trên người em rất thơm.”

Một mùi hương rất kỳ lạ. Cô không dùng nước hoa cũng rất ít khi dùng sữa tắm hoặc xà phòng. Những người khác đều không thể cảm nhận được, chỉ có Hứa Từ biết mùi hương này mê người đến bao nhiêu.

“Chỉ là mùi hương thôi sao…”

Cô nhỏ giọng nói.

Trong tình huống không nhìn thấy, khi xa cách nhiều năm, hình dáng và giọng nói trong trí nhớ dễ dàng bị phai mờ, chỉ cần hôn và chạm vào anh có thể đoán được người đó chính là cô.

Huống chi mùi hương càng dễ dàng nhận ra.

Trước kia khi sống ở Matxcova ngửi được mùi mộc hương sẽ có thói quen quay đầu nhìn chung quanh.

“Còn có cách bài trí”

Giây đầu tiên khi anh bước vào phòng khách chưa mất điện. Trần Vũ Phồn rất văn nghệ, trang trí quán rất chú ý tiểu tiết sẽ không biến phòng khách thành căn phòng không có cản trở và bồn tắm lớn đặt trong phòng khách.

“Hơn nữa”

Anh bổ sung

“Em hi vọng anh biết em trở lại.”

Khi chờ đèn đỏ Hứa Từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt rất sáng cô không ngăn cản được.

Số của Trần Vũ Phồn là cô lưu lại, một tháng trước cô trở lại thậm chí đã thăm dò quy luật cuộc sống hàng ngày của anh.

Anh mới từ viện kiểm sát đến đây chưa ăn cơm, cô mặc váy ngủ không thích hợp đi khắp nơi Hứa Từ đưa cô về nhà.

Đêm càng sâu trời càng lạnh trên xe ấm áp Tống Lê không nghĩ ra ngoài trúng gió.

Về đến nhà mở cửa rồi đóng cửa lại cô còn luyến tiếc rời vòng ôm ấm áp của cô

“Béo hơn một chút”

Cô đến Matxcova học biểu diễn chuyên sâu, Tống Lê nửa đùa nửa thật

“Em đang giảm béo”

“Như vậy mới đẹp”

Khi cô đi cô mới hơn ba mươi kg,gầy như da bọc xương. Mỗi lần ôm anh đều thấy đau lòng.

Tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Tống Lê nhìn động tác anh thành thạo rửa rau thái. Trước kia tay nghề của Hứa Từ cũng không tốt ngay cả trứng cũng không biết rán. Đều là một tháng lên đại học kia luyện ra. Thời gian đó cô không ăn được cái gì. Hứa Từ ở đại học A người khác đều hưởng thụ cuộc sống đại học chỉ có anh vì bữa ăn của cô thay đổi đa dạng món ăn cầm cặp lồng đến đại học Z tìm cô.

Có khi là món ăn nhanh, có khi là đồ ăn kiểu Trung sau này món ăn của các nước đều có.

Trình bày đẹp, dinh dưỡng cân đối, còn có hoa quả và nước trái cây anh làm riêng cho cô.

Anh thông minh, học gì cũng nhanh nhưng vài lần đưa cơm cho cô, Tống Lê vẫn nhìn thấy mu bàn tay anh bị bỏng.

Anh không để cô chờ lâu rất nhanh đã nấu xong cơm. Mùi hương quen thuộc chui vào mũi Tống Lê nghĩ đến trước kia. Cô nắm đũa nhìn Hứa Từ cười cười

“em bắt đầu đây”

Mà lúc này cô chỉ cảm thấy trước mắt là bàn trúc nặng ngàn cân

“Không hợp khẩu vị?”

Tống Lê rất muốn nói không phải nhưng khi nhìn ánh mắt đầy yêu thương của anh lại nuốt lời xuống ăn một chén cơm.

Ăn xong Hứa Từ dọn dẹp bát đĩa. Việc này anh chưa bao giờ để cô động tay.

Tống Lê cảm thấy khát tự mình đến tủ lạnh lấy đồ uống.

Hứa Từ vừa rửa tay và lau khô tay xong, liếc mắt nhìn thấy Tống Lê mở bình rượu còn chưa kịp nói gì đã nhận được điện thoại của viện kiểm sát.

Những việc lặt vặt của công việc chưa xong khi anh đi ra ban công đã nhìn thấy cô uống hết nửa chai.

Đồng nghiệp làm rượu nho, độ không cao. Mùi rượu nho lẫn với mùi hương trên cơ thể cô rất đặc biệt.

Anh đi đến bên cạnh cô, nhặt lên áo khoác trên mặt đất quấn lấy chân cô

“Uống xong chưa? Lát nữa anh đưa em về.”

“Vội vàng như vậy? Anh có bạn gái?”

Cô cố ý hỏi

Nếu anh có bạn gái, không thể công khai đưa cô về nhà.

Trong nhà chỉ có dép lê nam, cô đi không quen nên sau đó trực tiếp đi chân trần.

Bên trong bật điều hoa Hứa Từ không nói gì với cô nữa

Hứa Từ hỏi

“Em hi vọng anh có?’

Tống Lê mím môi không trả lời. Mười phút trước khi ra cửa kia cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tống Lê lo lắng không phải là mình về anh còn nhớ mình hay không mà là cô có thể nhận ra anh không.

Những ngày tha hương ở dị quốc rất dày vò.

Lúc đó bác sĩ tâm lý đề nghị cô học biểu diễn nhưng khi cô nhớ Hứa Từ cô nhìn thấy áp phích của 《 diệp phổ cái ni • áo niết kim 》

Thật ra kịch bản này đối với cô mà nói không có gì đặc biệt. chỉ là ánh mắt của nam chính hơi giống với Hứa Từ. Cô đã xem bộ kịch này ba bốn mươi lần.

Sau khi học biểu diễn, tốt nghiệp lại ra nhập đoàn nghệ thuật nổi tiếng. Diễn kịch không giống điện ảnh thời gian hữu hạn tài nguyên không ở bên ngoài. Cô nhờ rất nhiều người mới lấy được ghi hình.

Mỗi lần xem ghi hình cô đều cảm thấy người này cũng không giống Hứa Từ cô không xem nữa nhưng đêm khuya tỉnh giấc lại lấy ra xem.

Cho dù chỉ hơi giống cũng có thể.

Ở Matxcova cô muốn liều mạng lưu trong trí nhớ sau khi về ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh sẽ dễ dàng lưu lại trong trí nhớ của cô.

Những hình ảnh cô lưu giữ trong trí nhớ này vẫn rõ ràng giống như chỉ mới ngày hôm qua.

“Không hi vọng”

Cuối cùng cô ngẩng đầu

“Em không hi vọng anh có.”