Chương 2 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Dù bầu không khí có mờ ám và quyến rũ đến đâu Tống Lê cũng không lôi kéo anh lên giường lúc này. Anh bị quáng gà có lẽ không nhận ra cô. Nhưng Tống Lê sợ với tính tình của anh cô có thể chết ngay trên giường trước khi cô cảm nhận được sự thoải mái. Sau khi Nhạc Phong dẫn người rời đi, cô đi ra từ sau bức rèm, cởi khăn tắm chui vào bồn tắm lớn. Nước đã lạnh nhưng cô không sợ lạnh.

“Vừa rồi người kia có vào được không?”

Trên làn da trắng như tuyết của cô không ít những dấu màu hồng, đều là Hứa Từ gây nên. Anh ra tay vẫn mạnh mẽ như trước đây, mặc kệ là muốn cô hoặc là muốn đẩy cô ra, chỉ cần đôi tay kia của anh đụng đến da thịt cô, anh chưa hề biết chữ dịu dàng viết như thế nào.

Tống Lê gật đầu

“Ừ.”

“Là cảnh sát?”

Trần Vũ Phồn nhìn cửa sổ mở ra,

“Anh ta vào từ phía cửa sổ?”

Đây là tầng ba, người đàn ông kia thoạt nhìn thể lực và thân thủ không tệ lắm. Bề ngoài lạnh lùng nhưng hóa ra là con sói đói.

“Không phải là cảnh sát.”

Trong bóng đêm cô nhìn thấy anh rõ ràng nhất, thậm chí không bỏ qua cả ánh mắt động tình của anh.

Tống Lê giơ huy hiệu kiểm sát viên hình hoa mai màu vàng trong tay lên:

“Là kiểm sát trưởng.”

Năm cô quen Hứa Từ, Tống Lê mới mười bốn tuổi. Khi đó cô không biết tên anh là Hứa Từ.

Trong ngõ nhỏ đèn đương mờ mịt, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi, quần dài bụi bặm, hẳn là vừa học bổ túc xong đi ngang qua trên vai đeo ba lô.

Nhưng đáng ngạc nhiên là anh còn ôm theo một con mèo màu trắn. Đối mặt với người đột nhiên xông vào ngõ nhỏ, khi khuôn mặt anh lạnh lùng trong sáng nhìn về phía cô, không được coi là thân mật. Lúc đó Tống Lê mới từ nhà dượng chạy ra, cô không soi gương không biết mình chật vật đến mức nào. Nhưng có thể khẳng định rằng hình tượng của cô lúc đó không thể nào tốt.

Nếu không anh sẽ không che chở cô giống như con mèo trắng anh ôm trong lòng ngực kia. Còn tốt bụng ngồi xuống giúp cô lau chân.

Sau này mỗi tối khi gặp anh, chân cô đều bị thương, nhưng đến tận bây giờ cô không đi giày.

Chạy mấy km đường bộ, bàn chân đỏ hồng bị nổi lên những mụn nước, lại bị vỡ ra, máu và đất đá trộn lẫn với nhau.

Một đôi chân vốn rất đẹp bị chà sát đến mức nhìn đầy máu.

Trong ba lô anh mang theo thuốc ngày càng đầy đủ. Thật ra từ đầu ba lô của anh chỉ có sách vở, thức ăn cho mèo cùng túi cho mèo, đồng phục.

“Lần sau em có thể đi giày rồi mới chạy ra ngoài không?”

Hứa Từ giúp cô băng bó chân xong sắc mặt không giận không dỗ dành nhăn mày.

Thật ra cô đã từng nói tên của mình cho anh, nhưng anh cảm thấy tên Hồ ly tinh không đứng đắn. Khi đó cha mẹ trên tòa ly dị, cô sống ở nhà bác, dượng cô thường xuyên thừa dịp khi bác cô trực đêm để quấy rầy cô, gõ cửa phòng cô, sờ chân cô, nói những lời nói hạ lưu.

Hàng xóm và dượng đều nói cô là Hồ ly tinh. Tống Lê nói không được.

“Chân của tôi rất đẹp, đi giày sẽ làm cho người khác không thấy được thì sao?”

Hứa Từ vừa băng bó chân cô vừa nhìn cô. Tống Lê biết anh tức giận, nghĩ thầm, tối mai cũng sẽ nói như vậy, có thể sẽ không gặp anh đi qua đây nữa. Nhưng không ngờ, mười giờ tối hôm sau anh mang theo nhiều thuốc hơn đến đây.

“Chân em nếu không đi giày, không đi đường được.”

“Không đi được thì anh cõng tôi.”

Thật ra Hứa Từ không phải tối nào cũng đến. Mới vừa gặp Tống Lê rất sợ anh, nhưng sau này phát hiện anh không nhìn rõ trong bóng tối mờ ảo, Tống Lê gan lớn hơn.

Một chút ấm áp khiến cô hi vọng mỗi ngày anh đều đến. Trên thực tế Hứa Từ thật sự là mỗi ngày đều đến. Vừa cảnh cáo cô nếu không tự bảo vệ chân mình cẩn thận anh sẽ không đến đây. Nhưng mỗi ngày anh đều đến.

Tống Lê cảm thấy được sau này lớn lên anh chắc chắn trở thành một bác sĩ có trách nhiệm. Nhưng không ngờ sau mười ba tuổi Hứa Từ không học y mà trở thành kiểm sát trưởng.

Thời gian càng khiến cho khuôn mặt thanh tú của anh càng trở nên lạnh lùng đạm mạc hơn. Xóa hết tính tình trẻ con thời niên thiếu, ở thời gian cô không biết anh dần dần trở thành một người đàn ông…

Ngày hôm sau trời nắng tươi đẹp, thời tiết đẹp một cách kỳ lạ, Hứa Từ xin nghỉ một ngày.

Hôm qua gặp mưa nên đêm anh đã phát sốt. Trên đường về nhà đi qua cửa hàng thuốc đã mua thuốc hạ sốt. Uống thuốc xong thì lên giường ngủ.

Anh rất hiếm khi nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ đều mơ thấy người kia. Hơn nữa mơ không phải chuyện gì tốt. Trong mơ anh không mắc bệnh quáng gà, có thể nhìn rõ ràng thân thể trắng nõn như ngọc của cô. Cô trần truồng quỳ gối ngồi chồm hỗm trên đùi anh, ánh mắt anh giãy dụa, nhưng vẫn dung túng cô đặt phần mềm mại của cô ở giữa đũng quần mình, nơi có vật c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g cực nóng.

“Muốn không, lấy nó ra được không?”

Cô quyến rũ anh, thân thể hoàn mỹ rõ ràng đẹp đến không thể khinh nhờn. Trong bóng đêm anh lại có tà niệm không nên có

“Hứa Từ, rõ ràng anh rất muốn em.”

Ma sát cách tầng vải dệt phát ra tiếng vang gợi tình. Cô kéo khóa quần của anh ra lấy tay kéo đồ vật kia của anh ra ngoài. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t như súng c/ư/ơ/n/g cứng thẳng tắp chui ra từ đũng quần.

Anh nhịn đến đỏ mặt, bị phóng thích ra vừa khuây khỏa lại vừa khiến anh thở dốc.

“Không…”

“Không muốn hay là không cần?”

Cô cầm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn của anh, rồi dau đó ngậm lấy nó rồi dùng tay xoa nhẹ lên đầu, dùng ngón tay ngoáy nhẹ vào quy đầu, mắt vui vẻ nhìn chất nhày tiết ra ở đầu d/ư/ơ/n/g v/ậ/t. Hơi tanh. Cô dùng ngón tay vuốt ve một chút rồi sau đó dùng miệng mút vào sau đó để â/m h/ộ mềm mại của mình ngồi lên nó.

Q/u/y đ/ầ/u mở môi â/m h/ộ ra, bên trong mềm mại như mong đợi nhưng chặt chẽ hơn cả mong đợi. Cơ thể mềm mại của cô nằm trên người anh, bên tai là tiếng thở mềm mại đáng yêu của cô.

“Hứa Từ.”

Cuối cùng anh không khống chế được, ôm mông cô đâm thẳng vào cánh hoa. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t thô to phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm mại, đi vào tận cùng khiến cô bị đau đến ưỡn người lên.

Không đợi cô thích ứng, anh bắt đầu ra vào mạnh mẽ từng chút từng chút một.

Biết cô có thể đau, có thể khóc nhưng lý trí của anh đã mất hết hoàn toàn không thể quan tâm đến những việc khác.

Anh xoay người đặt cô xuống dưới thân mình, nâng mông lên đi vào sâu hơn và nhanh hơn. Tiếng rên rỉ và thở gấp biến thành tiếng khóc. Cô cầu anh chậm lại một chút, nhẹ một chút.

“Hứa Từ, sâu quá…”

Anh giống như không nghe thấy, đôi mắt đầy ham muốn, anh chỉ muốn đâm mạnh hơn nhưng thầm nghĩ mình đâm quá mạnh phải không. Vì sao, rõ ràng là cô nói muốn, vì sao người khóc lóc cầu xin vẫn là cô? Nhưng cô lại thiếu kiên nhẫn hơn cô tưởng, một lúc sau cô lại vặn vẹo eo đưa â/m h/ộ nhỏ qua cầu xin anh để anh đâm cô thêm vài cái nữa. Bảo anh nhanh hơn một chút, sâu hơn một chút, còn cắn tai anh.

“Vừa rồi nói không được, là cái gì không?”

Một lần nữa cô lại ngồi lên trên, lắc một từ từ dùng tiểu huyệt ma sát d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh bị bao phủ bởi d/â/m d/ị/c/h của cô chảy ra, cương cứng vừa to vừa đỏ. Anh bắn vài lần nhưng vẫn không đủ. Hứa Từ nâng mông, cắm vào h/u/y/ệ/t đ/ộ/n/g của cô, dùng nụ hôn đáp lại cô:

“Không đủ…”

“Tống Lê như thế nào cũng không đủ.”

Nói hàng vạn lần anh yêu em cũng không đủ, đâm vào người cô hàng trăm lần ngàn lần cũng không cảm thấy đủ.

Trên chiếc sô pha kia, trong mơ anh đã làm xong chuyện chưa từng làm xong. Hậu quả của việc miệt mài quá độ chính là cả người anh toàn mồ hôi, chăn dính nhớp nháp, phía dưới thân thể anh còn dính đầy t/i/n/h d/ị/c/h của mình.

Hứa Từ không nhớ mình đã trải qua những lần như vậy là từ khi nào nhưng anh nhớ lần đầu tiên mộng tinh là mơ thấy cô.

Sáng hôm sau có phiên tòa thẩm vấn. Buổi chiều Hứa Từ đến viện kiểm sát để kiểm tra tài liệu. Khi chuẩn bị ra cửa thắt cà vạt xong mới phát hiện huy hiệu kiểm sát không thấy. Hứa Từ không nghĩ ra mình đã đánh rơi ở đâu. Ngày hôm qua anh đi ra ngoài chuẩn bị về thì gặp Nhạc Phong. Đó là một cấp dưới của Trọng Huân. Nhận được người báo án nói phố Trương Phong có vụ án giết người, hung thủ vừa bỏ chạy, vừa lúc anh đi gần đó nên đi theo hỗ trợ bắt nghi phạm.

Anh đến nhà dân, trên phố Trường Phong, cùng mỗi con đường anh đi đều có thể là nơi anh đã đánh rơi kiểm huy. Hứa Từ không đi tìm, anh trực tiếp bảo tiểu Phan đưa cho anh một cái mới đến.

Cùng anh đến tòa án là một trợ lý mới, có chút lo lắng nhìn thấy Hứa Từ càng lo lắng. Anh là kiểm sát trưởng trẻ tuổi của thành phố Du, 27 tuổi, nghe nói chỉ mất 6 năm để học đại học, thạc sĩ và tiến sĩ. Anh ta đã vượt qua bài kiểm tra và đi làm ngay sau khi tốt nghiệp. Tuổi còn trẻ, ngoại hình đẹp trai và có năng lực xuất chúng nhưng vì vẻ bề ngoài và tính cách lại quá lạnh lùng nên phạm nhân và đồng nghiệp đều sợ anh ta. Sau khi kết thúc, Tiếu Tiêu vừa thu dọn tài liệu vừa nhỏ giọng nói chuyện với đồng nghiệp:

“Bình thường kiểm sát trưởng Hứa đã đáng sợ rồi, không ngờ trên tòa càng đáng sợ hơn, chân tôi đứng còn không vững.”

“Là bị dọa đứng không vững hay là đẹp trai quá đứng không vững?”

Đồng nghiệp không có ý tốt trêu chọc anh ta.

“Đương nhiên là bị dọa rồi. Tôi nhìn thấy anh ta đều sợ đến chết làm sao còn chú ý đến anh ta đẹp trai hay không đẹp trai. Nhưng phiên tòa hôm nay sao có nhiều quần chúng đến đự như vậy? Tôi thấy vị trí cũng không đủ ngồi.”

Hàng năm những phiên tòa công khai cũng có quần chúng đến tham gia nhưng Hứa Từ làm nhân viên công tố sẽ có nhiều người đến dự nhất.

“Phiên tòa có Kiểm sát trưởng Hứa lúc nào không náo nhiệt như vậy?”

Đồng nghiệp nói.

“Ý không ở trong lời, có một nửa số người không phải đến nghe phiên tòa thẩm vấn. Trước đó còn nghe nói có đôi tình nhân đến dự phiên tòa, sau đo trở về thì chia tay, nói là hai người không hợp. Nhưng sau mới biết cô gái kia coi trọng kiểm sát trưởng Hứa của chúng ta.”

Tiếu Tiêu a một tiếng tấm tắc lắc đầu.

“Vậy kiểm sát trưởng Hứa thật đúng là nam nhân gây tai họa.”

“Cô nghĩ có nên bắt anh ấy không? Kiểm sát trưởng Hứa còn độc thân, rất nhiều năm rồi. Ở trường học nghe nói anh ấy cũng không có bạn gái, nói không chừng vẫn là xử nam”

Đồng sự thấy cô bước đi không thật chân

“Đến lúc đó thay đổi nguyên nhân khiến chân mềm.”

“Chị Trình!”

Cô gái hờn dỗi nói.

“Được rồi, được rồi, tôi không đùa nữa.”

Tiếu Tiêu là sinh viên vừa tốt nghiệp, da mặt mỏng kém hơn cô là phụ nữ đã kết hôn và có con.

“Trình Dư Hoan.”

“Tôi không thèm nói với cô nữa.”

Hứa Từ đột nhiên gọi cô Trình Dư Hoan vội vã thu đồ vật

“Tử thần gọi tôi rồi.”

Trình Dư Hoan vẻ mặt lo lắng đề phòng. Nhưng trên thực tế Hứa Từ không nghe thấy các cô vừa nói gì, dặn dò hai câu rồi rời đi luôn.

Sau khi đi anh nhận được điện thoại của mẹ anh, không ngoại lệ đều sắp xếp cho anh đi xem mặt.

“Con không hề nghe nói đàn ông 27 tuổi đã cần sốt ruột chuyện kết hôn. ”

“Con không sốt ruột thì chờ con 47, 57, 77 mới sốt ruột sao?”

Mẹ của Hứa Từ tức giận.

“Lần này là người mà bà ngoại con giới thiệu cho con, là người tốt, tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương, hiện giờ mở quán ăn, ở thành phố Du, lớn hơn con ba tuổi, biết chăm sóc người khác. Có thời gian con đi gặp đi.”

Hứa Từ nói không có thời gian, mẹ anh sốt ruột, bà không dự đoán được bà ngoại anh ra mặt anh vẫn không nể mặt. Anh cầm tài liệu về việm kiểm sát vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.Tiểu Phan sau khi thấy đã hỏi Trình Dư Hoan

“Hôm nay phiên tòa không thuận lợi à?”

“Rất thuận lợi, làm sao vậy?”

“Tôi thấy sắc mặt anh ấy không tốt”

Tiểu Phan khoa chân múa tay nói,

“Cô biết đấy, có một cảm giác mùa đông lạnh giá đã đến mùa xuân vẫn còn rất xa xôi.”

Trình Dư Hoan hỏi:

“… Kiểm sát trưởng Hứa còn có mùa xuân à?”

Cô trả lời rất thật.

“No, anh ấy vẫn luôn là mùa đông.”

Tiểu Phan nghĩ là cũng đúng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. Hứa Từ vừa quay về văn phòng, Tiểu Phan gõ cửa:

“Kiểm sát trưởng Hứa, vừa rồi có người tìm anh, nói anh để quên đồ.”

“Là cái gì?”

“Huy hiệu kiểm sát.”

Tiểu Phan đưa ra đồ mà cô gái vừa đưa cho anh ta.

“Nói là tối hôm trước anh bị rơi ở chỗ cô ấy. Nhưng kiểm sát trưởng Hứa, huy hiệu kiểm sát gắn trên áo, sao dễ dàng bị rơi như vậy?”

Huy hiệu vẫn rất mới, cũng không hư hỏng gì, trên quần áo anh cũng không có chút dấu vết gì. Là có người nhân lúc anh không để ý đã gỡ huy hiệu xuống.

Hứa Từ nhíu mày

“Cô ấy đâu?”

“A?”

Tiểu Phan chỉ chỉ ra phía ngoài cửa sổ.

“Hình như vừa mới đi – a, Kiểm sát trưởng Hứa!”

Hứa Từ bỗng nhiên đứng dậy đuổi theo, chạy rất nhanh, mọi người trên hành lang đều nhường đường cho anh.

Đã sáu giờ chiều, hoàng hôn rất đẹp, màu cam đỏ rực xen lẫn với màu tím hòa tạo thành một ánh sáng rất mộng mị.

Tống Lê đem huy hiệu kiểm sát đến trả xong đi bộ về. Trời đã vào thu, cô vẫn mặc quần cạp cao, quần ống rộng áo ống và áo khoác nhẹ để lộ chiếc eo thon nhỏ nhắn. Miệng nhai kẹo cao su, tâm tình rất tốt, đi ngang qua bà cố nội cô còn chào hỏi ngồi xổm xuống bế con chó trong tay bà

“Bà ơi, chó của bà nuôi thật tốt.”

Tống Lê giương đôi môi đỏ mọng lên cười.

“Cháu thấy cũng hâm mộ.”

Cô hoàn toàn không chú ý có một người đàn ông đuổi theo cô từ viện kiểm sát đến đây,

Ven đường là hàng cây ngô đông đang rụng rất nhiều lá, cô ôm chó xong liền bước lên xe. Chiếc xe nổ vang, tuyệt trần lướt đi.

Hứa Từ thở hồng hộc lao đến, chỉ có thể nhìn thấy bóng cô.

“Tống Lê…”

Cô không nghe thấy. Giống như buổi sáng cô rời đi. Anh vẫn tiêu sái như vậy biết không thể đuổi theo nhưng vẫn chạy bộ mười km gọi tên của cô. Nhưng tiếng anh lọt vào tầng mây giàu cũng không đến được tai cô.

Sau đó Hứa Từ đã thay đổi ý định, chú động gọi điện cho mẹ mình muốn số điện thoại của người bà ngoại sắp xếp cho anh gặp mặt. Lúc sau anh liên hệ Nhạc Phong

“Giúp tôi điều tra chủ quán Vũ Thư”

Thành phố Du mưa đã tạnh nhưng vẫn nhiều mây. Anh giống như con cá bị đặt dưới đáy biển sâu. Khát vọng đụng vào anh lặn xuống dưới đáy biển sâu mơ hồ.

Không đầy mười phút Nhạc Phong gửi tin tức vè chủ quán Vũ Thư đến.

Đương nhiên chủ quán là Trần Vũ Phồn, ba mươi tuổi người thành phố Du nhưng lão chủ thật sự phía sau đến từ thành phố S họ Tống. Những tin tức còn lại không ở trong phạm vi chức quyền của anh ta. Trần Vũ Phồn nhận được điện thoại là tám giờ tối. Hứa Từ đang lái xe, tình hình giao thông không tốt lắm, đường đang tắc.

“Alo, xin chào.”

“tôi là Hứa Từ”

Anh đeo tai nghe không dây, khuôn mặt phản chiếu kính xe, lạnh lùng

“Tôi tìm Tống Lê, bảo cô ấy nghe điện thoại.”

“Ngại quá, tôi không biết Tống Lê nào mà anh nói.”

“Bảy giờ tối ngày 8 tháng 10 cô ấy ở trong phòng cô trên tầng ba.”

Giọng anh mạnh mẽ và ngắn gọn

“Còn muốn tôi nói rõ ràng hơn không?”

Phía đối diện im lặng một hồi lâu

Trần Vũ Phồn im lặng quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đang ăn đào trên sô pha.

Cô vừa tắm xong, mặc chiếc váy ngủ rất ngăn, chỉ che được đến bắp đùi.

Tống Lê cười tủm tỉm nhìn cô:

“Sao vậy?”

“Hứa Từ.”

Trần Vũ Phồn đưa cho cô

“Có nhận không?”

Nhận chứ, sao không nhận.

Tống Lê cười mắt cong lên nhận điện thoại đặt lên bên tai

“A lo, xin chào, Hứa TỪ.”

Bên chỗ anh tiếng gió rất lớn, anh hạ cửa kính xe, gió lạnh cứ như vậy như truyền vào tai cô. Hứa Từ cầm tay lái không khống chế được chặt hơn.