Chương 4 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Chiếm hữu dục của Tống Lê rất mạnh, từ trước đến nay đều như vậy.

“Tống Lê.”

Con ngươi tối đen như mực của Hứa Từ nhìn cô:

“Anh và em còn chưa chia tay.”

Giọng anh bình tĩnh giống như một lưỡi dao sắc bén chui vào lòng cô. Năm cô mười bốn tuổi Tống Lê đã quen Hứa TỪ, cũng biết tên anh là vì Minh Dư. Minh Dư là bạn từ thuở nhỏ của cô, quen nhau từ thời đi nhà trẻ. Lên trung học không học cùng lớp sau khai giảng đã đổi để ngồi cùng bàn với cô. Là một người thông minh học gì cũng nhanh, thành tích tốt nhưng rất lạnh lùng. Minh Dư không thích kết bạn với những người có tính cách sôi nổi. Nói với anh ta mười câu anh cũng không đáp lại một câu.

Tống Lê đã hỏi người kia là ai. Khi đó Hứa Từ mới từ văn phòng của giáo viên đi ra, Minh Dư phất tay tùy ý nói

“Nhạ, người mặc áo sơ mi trắng kia à? Nhìn rất cuồng đúng không? Tên là Hứa Từ, khóa đầu tiên.”

Minh Dư nói anh ta không để ý đến ai cả, hỏi mượn cục tẩy anh cũng không cho mượn. Anh nói anh mắc chứng nghiện sạch sẽ, không bao giờ đưa đồ của mình cho người khác dùng.

Nhưng khi anh và Tống Lê ở cùng nhau, anh chưa bao giờ như vậy. Tẩy của anh là của cô ấy, cuốn sổ của anh là của cô ấy và áo khoác của anh cũng là của cô ấy. Tống Lê thậm chí thừa dịp anh ngủ gục trên bàn dùng bút màu đen viết lên mặt anh hai chữ “Tống Lê”. Bởi vì anh cũng là của cô.

Trước kia không nghĩ Hứa Từ khi yêu sẽ như vậy. anh là người ít khả năng yêu sớm nhất, lại cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của cô. Thật khó có thể tưởng tượng một người lạnh lùng như anh lại có thể yêu say đắm.

Mà Tống Lê hoàn toàn ngược lại với anh. Cô có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tính cách sôi nổi. Có rất nhiều nam sinh thích cô, nữ sinh chán ghét cô cũng không thiếu.

Cô thường nói không kết hôn, muốn yêu thì phải mạnh mẽ say đắm cũng không cho rằng cả đời chỉ yêu một người mới tốt.

Anh hẳn là không thích một cô gái như vậy cũng không khống chế được.

Nhìn Hứa Từ giống như không dễ dàng động tâm, động tâm sẽ coi đó là người cả đời của mình. Tống Lê không nên trêu chọc người như vậy.

Cho nên lúc ấy Minh Dư không dám tưởng tượng, nếu cô đi rồi, anh sẽ khổ sở bao nhiêu.

Tống Lê nhớ rõ năm cô đi cũng là tháng mười. Tháng mười năm đó mưa cũng rất nhiều. Vừa qua lễ quốc khánh ngã tư đường còn treo đầy cờ đỏ, bầu không khí vui mừng náo nhiệt vẫn đang tồn tại.

Cô nhìn bóng anh cô đơn dưới mưa. Trước đó Minh Dư đã hỏi cô:

“Lê Lê. Nếu cậu đi rồi Hứa Từ làm sao bây giờ?”

Đúng vậy, làm sao bây giờ? Tống Lê ghét nhất những ngày mưa. Hứa Từ biết rõ cô sẽ không ra khỏi nhà nhưng vẫn đứng dưới tầng chờ. Anh không đợi mưa tạnh nên gọi điện thoại cho cô

“Là vấn đề của anh có phải không?”

Anh cố gắng khống chế giọng nói của mình, không cho cô cảm thấy anh đã từng để ý.

“Lê Lê, anh không thích người khác.”

Tống Lê không thích em họ của anh, anh biết vậy. Vốn là quan hệ không thân không gần. Bản thân anh tính tình lãnh đạo, ít giao tiếp với người khác cho nên cho đến bây giờ anh không phản ứng lại cô.

Trong điện thoại chỉ có tiếng thở rất nhẹ của cô. Trước kia cô luôn nói rất nhiều trước mặt anh. Buồn cũng nói, vui cũng nói.

“Hứa Từ, lấy túi sách giúp em.”

“Hứa Từ, em muốn uống trà sữa.”

“Hứa Từ tan học cùng nhau về nhà có được không? Chỉ hai người chúng ta.”

“Hứa Từ, anh yêu em đúng không?”

Cô nói xong vẻ mặt còn hơi chút ủ rũ sau đó vươn tay kéo cà vạt trên đồng phục của anh xuống. Sức không lớn nhưng anh phối hợp hơi cúi người nghe thấy cô cắn tai anh nói thầm:

“Hứa Từ, anh muốn hôn em không?”

Cô cười quyến rũ anh không khống chế được tim đập nhanh.

Nhưng tháng mười năm đó cô đã để anh lại trong ngày mưa mà cô ghét nhất. Ngay cả một câu chia tay cũng không nói

…”Cho nên em cảm thấy chín năm rời đi em không phải là bạn gái của anh nữa sao?”

Ánh mắt Hứa Từ tràn ngập đau đớn, rất đáng thương nhìn cô.

Sau lúc đó anh đến phòng giữ đồ lấy ra áo khoác cô từng để lại khoác lên người cô. Bên ngoài gió rất lớn, lạnh, không biết mưa từ lúc nào.

Mười giờ tối, anh đưa cô về nhà. Tống Lê cầm quần áo trong tay không nhúc nhích, Hứa Từ đóng cửa không nhìn cô thay quần áo.

Mặc dù rất nhiều năm qua, quần áo đã không còn quá vừa người nhưng được giữ rất tốt, còn như mới. Tống Lê không thiếu tiền, mua quần áo đều là chất lượng tốt nhất, rất nhiều quần áo cũng chỉ mặc vài lần đã để nguyên đó.

Hứa Từ thì không biết có nhiều hay ít quần áo. Không đầy mười phút, cửa phòng bị mở ra, Hứa Từ đứng ở cửa, cô đứng bên trong cánh cửa. Cả hai đều không bước ra khỏi vị trí của mình.

Đôi mắt thâm thúy của anh gần như muốn đem cả người cô hít vào đó.

“Tống Lê, anh cho em mười giây chuẩn bị, nếu giờ em không thay quần áo mười giây sau em còn chưa thay quần áo thì anh sẽ hôn em. Nếu em không trốn thì anh sẽ coi như em vẫn yêu anh.”

“Mười, chín, tám….”

Anh còn chưa đếm xong, Tống Lê đã ném quần áo trong tay lao đến hôn lên môi anh.

Hứa Từ nâng cổ cô, hôn lại, động tác cũng không dịu dàng.

Môi cô giống như một cánh hoa no đủ màu hồng, khi ra ngoài cô không hóa trang, khuôn mặt xinh đẹp lại sạch sẽ. Đôi môi đỏ mọng nổi bật trên khuôn mặt trong trắng thuần khiết giống như quả anh đào. Đẹp đến mê người.

Hơi thở lạnh của người đàn ông tàn sát bừa bãi trong miệng cô. Đầu lưỡi của Tống Lê bị anh ôm lấy dây dưa cùng một chỗ không ngừng.

Anh dùng lực mút vào liếm cắn. Lưỡi cô bị anh hôn đến run lên, răng anh lưu lại dấu vêt trên đó đau đớn.

Hơi thở của anh dần trở nên nóng bỏng. Anh há miệng cậy hai hàm răng của cô ra, giành lấy không khí trong miệng cô.

Hứa Từ ôm cô đặt lên trên bàn, chân cô vòng qua hông anh, váy cô bị anh vén cao lên.

Tống Lê vừa há miệng hít thở đã bị anh hôn một lần nữa, nuốt trở lại yết hầu phát ra từng tiếng nức nở yếu ớt. Cánh môi như đóa hoa bị anh dùng lực liếm cắm, dồn dập có thể cảm nhận được một chút dịu dàng nhưng lại bị sự đau đớn bao trùm lên hết cả. Tay anh di chuyển trên đùi cô, dần dần đi hướng lên trên phủ lên b/ầ/u v/ú mềm mại trước ngực cô khiến cô ngân lên thành tiếng

“Hứa Từ…”

Tên này cô đã gọi rất nhiều lần, nhưng duy độc tại những thời điểm nay gọi rất quyến rũ.

Trong phòng đột nhiên như tăng vọt lên như có gì đang lên men, bành trướng, tràn lan đầy ra không khí. Hơi thở ngử được tất cả đều là nhiệt ý nóng bỏng ẩm ướt.

Anh giống như con mãnh thú trong đêm cuối cùng lộ ra nanh vuốt xé xác cô sau đó nuốt vào trong bụng.

Hứa Từ để lại trên thân thể cô một chuỗi vết hôn, Tống Lê mặt đỏ bừng, tim đập gia tốc ánh mắt ướt át chăm chú nhìn anh.

Mái tóc ngắn màu đen, làn da trắng mũi cao mắt một mí hẹp dài anh dường như không khác gì mấy năm trước. Chỉ là các đường nét trên khuôn mặt có chiều sâu hơn.

Hứa Từ cắn từng chút một trên da thịt cô giọng khàn khàn:

“Làm không?”

Giọng không lớn nhưng cao, tay cô đặt lên vai anh.

“Làm!”

“Tống Lê.”

Anh hôn lên đôi môi cô, hơi thở nóng bỏng.

“Chín năm rồi anh không được ăn thịt.”

“Cho nên em khóc anh cũng sẽ không dừng lại.”

“Anh sẽ muốn rất nhiều.”

“Đến khi bù đắp đủ tất cả những giấc mơ trong chín năm qua của anh.”

Hứa Từ dùng tay che đôi mắt của cô cúi đâu hôn sâu.

Bất tri bất giác cô đã bị anh bế lên giường, quần áo bất chính nằm dưới người anh. Đêm thật mềm, cả người Hứa Từ đầy nóng bỏng không một kẽ hở đặt lên người cô, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t cứng rắn để trên bụng cô, hai ngươi cách nhau tầng vải dệt, người cô mềm như nước.

Tống Lê nghĩ đến chuyện anh không nhận ra cô trong đêm tối, lại không biết Hứa Từ hiểu biết về thân thể cô hơn so với cô.

Váy ngủ bị kéo lên tận ngực, cô không mặc nội y, quần lót cũng màu đen, thiếu vải đến đáng thương.

Cảnh xuân phía dưới lộ ra không sót gì. Hứa Từ vùi đầu xuống hôn lên bụng cô, đầu lưỡi liếm liếm sau đó dùng lực tạo ra dấu vết màu đỏ sẫm. Rồi dần dần một đường hướng lên trên, sau đó cắn cặp v/ú căng mọng.

Tống Lê ngẩng chiếc cổ thon dài kêu ra thành tiếng cảm thấy khuất nhục và hưởng thụ vô cùng. Cô đan mười ngón tay vào mái tóc ngắn của anh, bên tai cô vang lên tiếng liếm láp rất nhẹ của anh. Cảm giác tê dại đến tận xương tủy, khoái cảm mãnh liệt khiến cô cảm thấy xấu hổ với kích thích bởi phản ứng sinh lý.

Anh không ngừng lên xuống. Khi anh chạm vào n/ú/m v/ú cô sẽ khóc, anh dùng sức mút mạnh vào rồi liếm gần như muốn giết cô.

“Hứa Từ… Hứa Từ…”

Ngay cả cà vạt của anh cũng chưa loạn, cô đã khóc lóc dưới thân anh đến mắt đỏ lên. Đai an toàn tinh tế chảy xuống, váy ngủ đơn bạc như chiếc cánh của thiên thần bị anh vén lên đến tận ngực, nhăn nhúm thành một mảnh nhỏ.

Hữa Từ tháo thắt lưng ra, kéo khóa quần, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t cương cứng đến phát đau được phóng thích ra ngoài. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t thô dài, cương cứng gân xanh quấn quanh, dáng vẻ dữ tợn đáng sợ. Quy đầu gạt ra môi ngoài của â/m h/ộ hung hăng trượt vào â/m đ/ạ/o ẩm ướt của cô. Â/m h/ộ của cô mềm mại hồng hào, hai mảnh mỏng manh tạo thành đường nối. Anh cẩn thận đưa d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vào nhưng bị nó kẹp chặt. Â/m h/ộ nhỏ nhắn hình như đang cố gắng nuốt chửng d/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn của anh.

“Đau quá…”

Lâu rồi không làm cô lại căng như lần đầu.

Nước mắt của Tống lê trào ra, cầm lấy tay anh không cho anh tiến thêm một bước nữa. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t đưa chút đầu vào â/m h/ộ của cô không ra không vào. Cô không thoải mái anh cũng không dễ chịu.

“Đi vào sẽ không đau”

Cả người anh đầy mồ hôi, ánh mắt ẫn nhẫn im lặng, phía dưới của anh cương cứng cực kỳ.

Hứa Từ mở hai chân cô ra, nâng cái mông của cô lên ấn xuống.

“Lê Lê ngoan, nuốt vào.”

Anh thẳng lưng đi vào trong cô.