Chương 24 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Tống Lê hơi thất thần một lát, nhưng nụ hôn mạnh mẽ ướt át của Hứa Từ kéo cô trở lại. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn đâm vào chỗ sâu nhất. Tầng tầng lớp lớp nếp uốn trong tiểu huyệt của cô bị lấp đầy gắt gao, co giật theo động tác của anh.

Cảm giác chướng căng ở bụng đẩy lên não, cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân.

Tống Lê cảm giác giống như mình là một cây nho bị mưa to gió giật khiến cho run rẩy, không cam lòng dùng hai chân cuốn lấy anh

“Hứa Từ… ô… Hứa Từ…”

Hai thân thể va chạm tiếng vang rất lớn. Mỗi một lần đều không rút ra hoàn toàn, rút ra liền cắm vào luôn khiến cho tiếng khóc nức nở vỡ tan

“Đừng khóc, anh sẽ nhanh xong thôi.”

Giọng anh dịu dàng.

Anh đặt cô ở ghế ngồi, hai chân của cô đều bị đẩy lên ngực tiện cho anh đi vào vừa sâu vừa nhanh.

Tống Lê gọi tên anh. Hứa Từ biết cô sắp đạt cao trào nâng chân cô lên hôn hôn giọng khàn khàn cười thành tiếng

“Được, anh sẽ nhanh một chút nữa”

Cô căn bản không có ý này nhưng cả người mềm nhũn căn bản không chịu nổi khoái cảm ngập đầu. Mắt cô sáng lên, cô hơi ngửa cổ, ôm chặt lấy cánh tay anh.

Hứa Từ ôm thắt lưng cô, môi dừng trên chiếc bụng đang phát run của cô, sau đó lại nâng đùi cô lên để hôn. Tiểu huyệt của cô lầy lội không chịu nổi phun ra mật hoa hương vị vừa ngọt ngào vừa ngon miệng.

Khi bị anh hút vào miệng kia Tống Lê thật sự có cảm giác linh hồn đều bay lên.

Chờ cô lấy lại tinh thần Hứa Từ đã ôm cô vào ngực lưng để ở ghế tựa hai đùi cô đều khoác lên khuỷu tay của anh.

Hứa Từ thong thả đẩy d/ư/ơ/n/g v/ậ/t ra vào hôn nhẹ khóe môi của cô:

“Còn muốn nữa không?”

Tống Lê bị anh làm cho mệt chết mở to hai mắt mê mang nhìn anh

“Anh quá mạnh mẽ.”

“Anh sẽ cho em thấy một lần nữa.”

Anh nói rồi, đem lý trí thu hồi không phải là tác phong của anh. Nhưng vừa mới qua một lần kích thích anh không thể tiếp tục ích kỷ khi dễ cô quá mức một lần nữa.

Những dấu vết anh lưu lại trên người cô tối hôm qua vẫn còn, biến thành những vệt thâm tím, hiện giờ lại thêm những vết mới, nhìn rất thê thảm.

Hứa Từ dán vào cổ cô dụ dỗ, tay sờ xuống phía dưới

“Tống Lê”

“Ừm”

“Thật nhiều nước.”

Hứa Từ dùng tay vuốt ve. Tống Lê đột nhiên xấu hổ đỏ mặt

“Không được nói.”

“Không nói”

Anh đâm thật sự sâu, khi hai người co giật tiếng nước phát ra vang dội. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t được vuốt ve an ủi hưng phấn đâm sâu hơn.

Hứa Từ khó có thể khống chế được d/ụ/c v/ọ/n/g muốn mạnh mẽ đâm cô. Nhưng vẫn ngạnh sinh tự khắc chế, tay anh vẫn đang đỡ mông cô phối hợp với tần suất của mình

“Vậy làm, Tống Lê, anh còn chưa bắn, làm thêm mười phút nữa, được không?”

Tốc độ chậm đối với anh mà nói quả thực là cực hình. Nhưng cô đã đạt cao trào hai lần không chịu được bao nhiêu lâu nữa. Hứa Từ chỉ có thể cắn cắn vai cô để thư giải thú tính của mình

“Ân… a … Hứa Từ, anh nhanh một chút.”

Tư thế này khiến cô thật sự chịu không nổi, đi vào sâu quá. Mặc dù động tác chậm không đau nhưng không mang đến khoái cảm quá lớn nhưng ngược lại giống như ngàn vạn con kiến đi vào trong. Ngứa, đặc biệt ngứa.

Hứa Từ vừa vặn nâng tay bật đèn xe nhìn thấy Tống Lê đang cắn môi, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn anh hai má ửng hồng như quả cà chua chín mọng.

Â/m đ/ạ/o co đột nhiên co rút, co bóp khiến d/ư/ơ/n/g v/ậ/t anh như to lên một phần nữa.

Hứa Từ thở dài hơi cúi người, thẳng lưng sau đó cực kỳ nhẫn nại cắn tai cô

“Ngứa?”

“Vâng…”

Cô sắp khóc thành tiếng. Cả người bị đóng đính trên ghế ngồi, tay và chân đều không thể nhúc nhích, tiểu huyệt bị bắt thừa nhận động tác đâm vào rút ra của anh, tốc độ thong thả mang đến sự tra tấn cho cả thân thể và linh hồn.

Tống Lê ghé vào bên tai anh nói nhỏ hai câu, Hứa Từ quay người hôn nhẹ lỗ tai của cô

“Được, anh nghe em chỉ huy.”

Anh chuyển động vài cái trong tiểu huyệt của cô.

“Nhanh hay chậm đều nghe lời em.”

Nói xong Hứa Từ đột nhiên nhấc cô lên cao, cặp vú của cô dễ dàng đưa đến gần miệng anh. Tống Lê sợ tới mức kêu thành tiếng một bàn tay đặt ở cửa kính xe, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt ra để lại trên cánh cửa thủy tinh một vệt.

Tiểu huyệt của cô bị anh lấp thật sự đầy. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t mạnh mẽ đâm vào phần thịt mềm mại của cô. Cảm giác ngứa biến mất thay vào đó chính là khoái cảm tràn lan.

Chưa bao giờ cô cảm thấy vui sướng như bây giờ. Hứa Từ liếm láp bầu vú trước ngực cô, vừa mút vừa liếm, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t trong tiểu huyệt của cô cũng theo tốc độ nhanh một chút chậm một chút.

Hứa Từ biết rất rõ làm thế nào để khiến cô thoải mái nhất. Từng luồng điện chạy khắp người vui thích đến nỗi thiếu chút nữa anh không khống chế được.

“Em sắp tới… a… Hứa Từ… nhanh lên…”

Tống Lê cấu ra mấy vết ở lưng của anh. Trước ngực cô cũng không dễ nhìn, dấu hôn khắp nơi, nhìn như bị người lăng nhục.

Yết hầu của Hứa Từ phát ra tiếng rên ức chế hồi lâu, nhỏ giọng nói

“Được.”

Sau đó anh nâng thắt lưng của cô lên, nơi riêng tư của hai người hoàn toàn phù hợp.

D/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn của Hứa Từ đâm thật sâu, tiểu huyệt của Tống Lê bị đâm mở ra, hai môi mỏng đỏ hồng mê người.

Ngọn đèn chiếu vào đỉnh đầu của anh, người đàn ông mồ hôi chảy ròng ròng, mồ hôi lướt qua hai má anh nhỏ xuống b/ầ/u n/g/ự/ccủa cô nóng kinh người.

Trên cơ ngực anh còn có nhiều nước trong suốt hơn, da thịt vốn màu nâu sậm giờ trở nên hồng lên.

Anh không nặng không nhẹ dán lên vai cô cắn cắn. Thật sự như muốn nuốt chửng cô.

Tông Lê cấu lên cánh tay anh thành vết. Cơ thể anh thật cứng, các đốt ngón tay của cô đều trở nên trắng.

“A a a ….quá nhanh Hứa Từ… a a a không…”

Cô không ngừng khóc giọng bị đâm khiến cho phát run

“A… quá nhanh… cứu, cứu mạng… ô…”

Anh có chút không khống chế được, đáy mắt đều là điên cuồng khi mất đi lý trí

“Tống Lê…”

Hứa Từ giọng khàn khàn gọi cô

“Thật chặt, đừng cắn như vậy nhanh.”

Nhưng tiểu huyệt của cô căn bản không nghe theo lời anh, anh đâm sâu bao nhiêu liền cuốn lấy anh nhanh bao nhiêu, dây dưa đến mức sắp khiến đối phương biến thành dây. Hứa Từ đè nặng cô mạnh mẽ đâm, kêu rên vài lần cuối cùng đâm vào tận sâu trong tiểu huyệt của cô bắn tinh. T/i/n/h d/ị/c/h cuồn cuộn không ngừn đi vào, nóng đến mức cả người cô run lên.

Khi Hứa Từ bế cô đặt lên đùi mình Tống Lê vẫn đang co giật vô ý thức, phát run trong lòng anh.

Hứa Từ nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, một bàn tay khác đặt trên cổ cô nơi có những sợi tóc ướt nhẹp. Anh cẩn thận hôn môi cô

“Ngoan, tốt lắm.”

Anh thong thả rút d/ư/ơ/n/g v/ậ/t ra, â/m đ/ạ/o của cô lại như con vật con sống mê người vô ý thức mút lấy của anh, quấn quýt muốn giữ anh lại.

Tống Lê bị động tác co rút của anh gợi lên một hồi sợ run, bàn tay mễm nhũn chụp vai anh

“… anh đi ra ngoài, đau sắp chết.”

Cổ cô đã rất khàn, bị tiếng mưa ào ào bên ngoài lấn át.

Tiếng kêu của cô ngừng lại lúc này Hứa Từ mới phát hiện bên ngoài mưa to đến mức nào. Nhưng anh chỉ nghe được tiếng thở kiều diễm của cô

“Là em luyến tiếc anh đi ra.”

Hứa Từ nâng khuôn mặt đang chôn trước ngực anh ra hôn

“Là mệt mỏi hay là thẹn thùng?”

Tống Lê ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động nghe thấy anh hoàn toàn rút d/ư/ơ/n/g v/ậ/t ra còn tạo ra tiếng vang ba một cái, tai cô cũng đỏ lên.

“Anh hỏi làm gì”

Cô không nhìn anh rầu rĩ tựa trên vai anh, càng nghĩ càng giận để lại một dấu răng trên xương quai xanh của anh.

“Đẹp không?”

Cô ngẩng đầu, như đang cầu khen ngợi.

“Đẹp”

Nhưng không sâu như lần trước, xem ra lần này là cô thoải mái nên mới hạ miệng lưu tình.

Hứa Từ nhớ rõ vết cắn lần trước của cô để lại hơn nửa tháng mới biến mất, còn để lại vết sẹo mờ.

Vừa rồi bắn ở trong. Hứa Từ không có ý định như vậy nhưng tiểu huyệt của cô cuốn lấy anh quá nhanh anh không nhổ ra kịp chỉ có thể đâm vài cái trấn an cô.

Hiện giờ tiểu huyệt còn chưa khép kín, t/i/n/h d/ị/c/h đặc đang chảy ra, Hứa Từ dùng ngón tay áp lên, khui ra càng nhiều.

“Tống Lê.”

Khi Hứa Từ gọi cô, Tống Lê mệt sắp ngủ say. Nhưng lần này anh không cho cô cơ hội này, rút tờ giấy để lau phía dưới của cô lại lấy áo khoác ở ghế phụ đắp lên cho cô, chăm sóc cô rất cẩn thận.

Lúc này Tống Lê mới mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thấy anh lấy trong túi ra một thứ gì đó.

“Cái gì vậy?”

Cô ngẩng đầu, Hứa Từ xoa xoa tay cô, một chiếc nhẫn màu bạc đeo vào ngón giữa của cô

“Muốn kết hôn với em.”

Hứa Từ nâng cằm cô lên, sau đó hôn rất dịu dàng, tiếng nói khàn khàn dễ nghe

“Nhớ gả cho anh, Tống Lê.”