Chương 8 - Thao Thiết Đói Khát Đến Mê Cuồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tên mập lùn bực bội vò mái tóc bết dầu, gầm gừ vào chiếc điện thoại cũ kỹ trong tay:

“… Tiếp tục thúc! Nói với chúng! Không chuyển tiền vào tài khoản ngay, thì chờ mà nhận xác! Tao hết kiên nhẫn rồi! Con nhóc đó nhìn sắp toi rồi!”

Hắn dập máy, quăng cái điện thoại xuống bàn một cách hung hãn.

“Mẹ kiếp! Nhà họ Yến báo cảnh sát rồi hả? Sao bọn chó săn bám sát thế này!”

Tên cao lớn – cũng là thủ lĩnh – mặt âm trầm như thể có thể nhỏ ra nước đen, rít một hơi thuốc thật sâu:

“Chờ thêm! Năm chục triệu… đâu phải con số nhỏ! Con cáo già họ Yến chắc chắn đang tính kế!”

Dù nói vậy, ánh mắt hắn vẫn lấp đầy lo âu và sốt ruột.

Tên gầy cao ở góc lán lại bồn chồn vò tay, ánh mắt sợ hãi liếc về phía chỗ giam Yến Nhu Nhu, giọng run run:

“Đại ca… con nhỏ đó… từ hôm qua đã im bặt… có khi… có chuyện rồi thì sao? Nếu nó chết…”

“Câm mồm!” Thủ lĩnh trừng mắt, ánh nhìn sắc như dao:

“Chết thì chết! Đỡ rắc rối! Mẹ nó, xui xẻo!”

Miệng nói ác khẩu, nhưng trong lòng hắn cũng dấy lên dự cảm chẳng lành. Bắt cóc còn sống là một chuyện, nhưng thành án mạng thì tội nặng gấp trăm.

Ngay lúc ấy —

Một âm thanh cực kỳ nhỏ bé, nhưng lại khiến da đầu người ta tê rần, từ góc tối nơi giam Nhu Nhu khẽ lọt ra.

“G…a… s… ừ… ừ…”

Tựa như tiếng loài gặm nhấm đang nghiến vào gỗ, lại giống… tiếng nhai nuốt thứ gì đó vô cùng cứng rắn.

Trong không gian chết lặng của nhà kho, âm thanh ấy càng nổi bật đến rợn người.

Cả ba tên lập tức khựng lại, đồng loạt dựng tai cảnh giác.

“Tiếng gì thế?” – tên mập lùn cau mày.

“Chắc… chuột thôi? Ở cái xó nát này chuột đầy.” – tên gầy cao đáp, nhưng giọng chẳng chắc chắn chút nào.

“G…a… s… ừ… ừ… rắc…”

m thanh kia vẫn tiếp diễn, thậm chí còn xen lẫn thứ tiếng nghiến kim loại khe khẽ, chát chúa đến mức khiến chân răng cũng tê buốt.

Một luồng bất an dữ dội dâng lên trong lòng tên thủ lĩnh. Hắn dí mạnh đầu thuốc xuống mặt bàn, bóp nát tàn lửa, rồi chộp lấy thanh sắt bên cạnh. Ánh mắt lạnh lùng quét qua hai tên đồng bọn:

“Đi. Qua xem!”

Ba người lặng lẽ áp sát cánh cửa sắt nặng nề, bước chân gần như không phát ra tiếng.

Càng lại gần, tiếng “g…a… s… ừ… ừ…” kia càng rõ rệt, vang vọng trong khoảng không tĩnh mịch của nhà kho, mang theo một thứ cảm giác khó diễn tả thành lời — lạnh lẽo, ẩm ướt, và tuyệt đối không thuộc về con người.

Tên thủ lĩnh khẽ gật cằm ra hiệu.

Tên gầy cao nuốt khan một ngụm nước miếng, rón rén ghé sát vào khe song gỉ sét, nheo mắt nhìn vào trong —

Trong ánh sáng ảm đạm, hắn trông thấy một cảnh tượng mà suốt đời cũng không thể quên, máu toàn thân lập tức như đông đặc lại.

Cô bé vốn nên kiệt sức, co ro chờ chết kia, lúc này lại ngồi xoay lưng về phía cửa.

Hai tay dường như vẫn bị trói giật ra sau, nhưng thân thể lại nhịp nhàng rung lên theo một tiết tấu quái dị.

Trước mặt cô… cái bu-lông lục giác lớn bằng nắm đấm đàn ông, vốn gắn chặt xuống nền xi măng để giữ tấm thép ngăn cách — biến mất!

Không… không phải biến mất…

Con ngươi hắn co rút lại thành một mũi kim!

Hắn đã thấy rõ — trên nền xi măng trước mặt cô, rải rác những vụn bột… đỏ thẫm.

Mà giữa đám bột gỉ sắt đó, vắt ngang hẳn là… một nửa chiếc bu-lông gãy, mép vỡ nham nhở như bị thứ gì đó nghiến nát!

Cô bé cúi đầu, đôi môi khẽ mấp máy. Thứ âm thanh khiến da thịt người ta lạnh toát kia — phát ra từ chính cái miệng nhỏ nhắn ấy.

Cô đang… nhai… một vật thể cứng khủng khiếp nào đó?!

“Ư…” Dường như cảm giác được ánh mắt dõi theo, Yến Nhu Nhu chậm rãi… rất chậm rãi xoay đầu lại.

Ánh sáng lờ mờ phủ lên gương mặt nhỏ bé tái nhợt đến mức gần như trong suốt.

Khóe môi cô, lấm tấm mấy vệt bột gỉ đỏ thẫm gai mắt đến rợn người.

Còn đôi mắt vốn trong veo, vô tội kia — giờ đây rỗng tuếch đáng sợ, sâu thẳm như hai xoáy nước xanh thẫm nuốt trọn mọi tia sáng, trong đó chẳng có lấy một chút cảm xúc của con người, chỉ còn duy nhất một thứ… đói khát.

Cái đói khát lạnh lẽo, tinh khiết, tận cùng — như muốn nuốt trọn tất cả.

“Ặc… Ặc—!!!”

Tên gầy cao phát ra một tiếng hét méo mó, vỡ vụn giữa chừng, giống tiếng lợn bị cắt tiết.

Hắn như gặp ác quỷ, lảo đảo lùi về sau, ngã ngửa xuống đất, ngón tay run lẩy bẩy chỉ thẳng vào bên trong:

“Qu… quỷ!!! Cô ta… cô ta đang ăn… ăn sắt!!!”

“Cái gì?!”

Tên thủ lĩnh và tên mập lùn biến sắc, nhào tới áp mặt vào khe cửa —

Và những gì họ nhìn thấy, khiến máu toàn thân bốc thẳng lên óc, rồi ngay lập tức lạnh buốt như băng.

Yến Nhu Nhu đã quay trở lại, đôi tai hoàn toàn phớt lờ những tiếng hét hãi hùng bên ngoài.

Ánh mắt cô, chậm rãi, nhưng lại chứa một thứ chuyên chú lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc, trượt xuống… dừng lại ở một tấm thép dày gần bằng ngón tay, mép đã rỉ sét loang lổ, dựng bên cạnh làm vách ngăn.

Rồi, dưới ánh nhìn chết lặng vì khiếp đảm của ba tên bắt cóc—

Cô cúi đầu, đôi môi nhỏ nhắn hé ra, lộ ra hai hàm răng vốn trắng mịn tinh tươm, lúc này lại ánh lên hàn quang lạnh buốt như đao kiếm!

“Rắc!”

Một tiếng cắn vang giòn, trong trẻo đến mức khiến linh hồn người nghe cũng run rẩy.

Cô vậy mà… cắn thẳng vào mép thép lạnh buốt, rỉ sét kia!

Tấm thép cứng ngắc, trong miệng cô lại giống như chiếc bánh quy giòn rụm — “rắc” một tiếng, vỡ ra từng mảng!

Một miếng sắt méo mó, lấm tấm bụi gỉ đỏ sẫm, bị cô thô bạo cắn xuống!

“G…a… s… ừ…”

Tiếng nghiến nuốt khủng khiếp vang vọng, như lời thì thầm của quỷ dữ, lan khắp nhà kho tĩnh mịch.

Nhu Nhu phồng má, mặt không một biểu cảm, thản nhiên nhai ngấu nghiến mảnh sắt lạnh lẽo kia. Từng hạt bụi gỉ đỏ rơi lộp bộp từ khóe môi xuống nền xi măng.

“Má ơi——!!!”

Tên mập lùn hét như heo bị chọc tiết, kinh hồn bạt vía, lăn lộn bò chạy về phía cửa lớn nhà kho.

Tên thủ lĩnh cũng mật lạnh tim run, tay nắm chặt thanh sắt rung lên như sắp rơi, mọi tham lam đều bị nỗi sợ hãi nghiền nát!

Đây không phải người!

Là yêu quái! Là quái vật biết ăn… sắt!

“Chạy! Mau chạy!” Hắn khản giọng gào lên, lập tức xoay người lao đi.

Nhưng đúng lúc bọn chúng vừa quay lưng—

“KENG!!!”

Một tiếng vang chấn động màng nhĩ, tựa tiếng nổ trong lòng đất, đột ngột dội lên từ phía sau!

Cả gian nhà kho rung lên bần bật!

Ba tên hoảng loạn ngoái đầu lại —

Chỉ thấy cánh cửa sắt nặng nề, vốn bị khóa chết bằng những thanh chấn song to bằng cánh tay, nay ở chính giữa… lại hiện ra một lỗ thủng khổng lồ, méo mó dữ tợn!

Mé kim loại quanh lỗ thủng bị vặn xoắn, gãy gập, lởm chởm như bị một thứ lực lượng khủng khiếp nào đó… ngang nhiên xé rách, bẻ cong!

Mà ngay giữa lỗ thủng ghê rợn ấy, một thân ảnh mảnh mai, chậm rãi… chui ra.

Dây trói trên người Yến Nhu Nhu chẳng biết từ bao giờ đã đứt tung. Nàng đứng bên ngoài lỗ thủng, gương mặt nhỏ nhắn vẫn chẳng hề gợn chút cảm xúc, chỉ có đôi mắt xanh thẫm trống rỗng như vực sâu khóa chặt lấy con mồi, lạnh lẽo, thẳng tắp nhìn về phía lều tạm.

Chính xác hơn… là nhìn về mấy thùng mì gói và nước khoáng chất chồng bên cạnh lều!

“Đói…”

Một âm tiết nhẹ đến cực điểm, song lại như vọng ra từ cửu u địa phủ, khẽ thoát khỏi đôi môi vẫn còn vương bụi gỉ sắt.

Ba tên bắt cóc như bị nguyền chú định thân, chết lặng tại chỗ, toàn thân lạnh băng, ngay cả hơi thở cũng bị bóp nghẹt.

Một nỗi sợ hãi khổng lồ như từng xô nước băng lạnh, dội từ đỉnh đầu xuống tận gót chân.

Chạy ư?

Bắp chân run giật dữ dội, nhưng chẳng nghe theo sai khiến!

Tên đầu lĩnh nhìn vào đôi mắt xanh thẫm phi nhân tính kia, lại liếc sang cánh cửa sắt bị bạo lực xé toang, rồi dừng ở khóe môi thiếu nữ còn sót lại vệt gỉ đỏ… Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu hắn, “phựt” một tiếng, gãy tan!

“Á——!!! Quỷ!!”

Hắn gào lên một tiếng thảm khốc chẳng giống tiếng người, vừa lăn vừa bò lao về phía cửa chính kho hàng. Tiền bạc? Kế hoạch? Tất thảy vứt hết lên chín tầng mây! Giờ đây, hắn chỉ muốn trốn khỏi địa ngục này! Thoát khỏi con quái vật ăn sắt kia!

Tên lùn mập và gã cao gầy như bừng tỉnh khỏi ác mộng, vừa khóc vừa kêu thảm, vội vã lăn lộn bò theo, bốn chân quờ quạng, chật vật đến cực điểm.

Cánh cửa sắt nặng trịch của kho hàng bị ba người hợp lực kéo ra một khe, bọn chúng như chó nhà có tang, chen lấn nhau chui ra, biến mất dưới ánh mặt trời chói lòa bên ngoài.

Kho hàng, lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng chết chóc.

Yến Nhu Nhu vẫn đứng nguyên tại chỗ, hơi nghiêng đầu, dường như khó hiểu vì sao bọn kia lại bỏ chạy. Nhưng sự hoang mang ấy chỉ kéo dài một khắc, liền bị một cơn đói dữ dội hơn thế thế chỗ.

Bìa khu công nghiệp bỏ hoang ở phía đông ngoại thành, một chiếc xe tải thùng màu xám xỉn, bề ngoài chẳng mấy bắt mắt, lặng lẽ đậu trong đám cỏ dại cao ngang người.

Bên trong thùng xe, lại như một tiểu hình chỉ huy trung tâm của thế giới tương lai.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)