Chương 7 - Thao Thiết Đói Khát Đến Mê Cuồng
Yến Thù cất bộ đàm, phớt lờ những người xung quanh vẫn chưa hoàn hồn, phớt lờ cả tiếng còi cảnh sát đang gấp gáp tới gần.
Cô quay người, bước về phía chiếc xe thể thao đỗ bên đường.
Ánh nắng đổ xuống tấm lưng thẳng tắp kia, nhưng chẳng thể xua nổi thứ hàn khí nặng nề bao trùm quanh cô — thứ đủ khiến cả không khí cũng như đông cứng lại.
Bóng tối.
Bóng tối đặc quánh, dính nhớp, nồng nặc mùi gỉ sắt hòa với mùi ẩm mốc mục rữa.
Yến Nhu Nhu tỉnh lại trong một cơn rung lắc dữ dội cùng cái nóng hầm hập, ngột ngạt đến nghẹt thở.
Miệng cô bị bịt chặt bằng một mảnh băng keo rộng, xộc lên mùi mồ hôi chua lòm.
Hai tay bị trói ngoặt ra sau bằng sợi dây thừng thô ráp, cứa rát vào da thịt.
Đôi mắt bị bịt kín bởi một tấm vải đen — trước mặt là một khoảng không tối om đặc quánh.
Cô cảm nhận rõ rệt mình bị quẳng như một bao hàng xuống nền xe lạnh toát, từng cú bẻ lái gắt và dằn xóc khiến cơ thể liên tục đập vào thành xe kim loại.
“Ưm… ưm ưm…” — Cô cố giãy giụa, nhưng trói quá chặt, chỉ phát ra tiếng rên khẽ.
Sự sợ hãi khổng lồ như cơn triều lạnh ngắt lập tức nhấn chìm toàn thân.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra… chỉ biết rất đáng sợ, rất tối… và… rất đói!
Từ lúc bị kéo đi, khi còn đang xếp hàng, cô mới nhét tạm vào bụng hai thanh năng lượng (Yến Thù nhét cho) — không thấm vào đâu!
Giờ đây, giữa cơn choáng váng vì sợ hãi và say xe, cơn đói ấy bùng lên dữ dội như một con mãnh thú nguyên thủy tỉnh giấc, gầm thét trong cái dạ dày trống rỗng, cào xé từng tế bào!
“Ngồi im!” — Một giọng khàn đục quát ngay sát trên đầu, kèm theo cú đá không chút nể nang vào chân cô.
Cơn đau nhói khiến nước mắt cô trào ra tức thì.
Không biết xe đã chạy bao lâu, cuối cùng, một cú phanh gấp ném cô lăn về phía trước.
“Rầm!” — Cửa xe bật mở, một luồng khí lạnh lẽo, ẩm thấp, trộn mùi gỉ sắt và dầu máy ùa vào.
Bàn tay thô bạo túm lấy cổ áo, lôi cô ra ngoài như lôi một con chó chết.
Chân loạng choạng, bị xô đẩy đi về phía trước.
Dưới chân là nền xi măng gồ ghề.
Xung quanh yên tĩnh đến rợn người — chỉ còn tiếng bước chân nặng nề và hơi thở phì phò của những kẻ áp giải vang vọng trong khoảng không.
Mùi gỉ sắt trong không khí ngày càng nồng.
“Keng!” — Một tiếng nghiến kim loại chói tai vang lên, tựa cánh cửa sắt nặng nề đang bị kéo ra.
“Vào!” — Một lực đẩy mạnh vào lưng khiến cô mất thăng bằng, ngã sấp xuống nền lạnh băng.
Đầu gối và khuỷu tay ê ẩm đau nhói.
Tiếp đó —
“Rầm!”
Một tiếng vang trầm nặng nề, theo sau là âm thanh kim loại nghiến ken két, tựa tiếng then cài cửa sắt khép xuống, dội vào bốn bức tường lạnh lẽo.
Cô bị nhốt lại.
Miếng băng keo dính chặt trên môi bị giật phăng một cách thô bạo, rát bỏng đến mức khiến cô suýt kêu thành tiếng.
Tấm vải đen che mắt cũng bị xé xuống.
Ánh sáng ập đến bất ngờ khiến cô theo bản năng nhắm chặt mắt lại, vài giây sau mới khẽ hé ra, đôi mắt đẫm lệ dần thích nghi.
Đập vào tầm nhìn là một nhà kho bỏ hoang khổng lồ.
Mái vòm cao vút giăng đầy mạng nhện, vài khung cửa sổ vỡ nát, phủ lớp bụi dày, lọt qua những tia sáng xám bạc yếu ớt.
Chúng rơi lả tả xuống nền xi măng lổn nhổn rác vụn và loang lổ vết dầu máy cũ.
Không khí đặc quánh mùi gỉ sắt, mùi bụi mốc và cái thứ hơi nồng ngai ngái của dầu mỡ mục rữa lâu năm.
Chỗ cô ngồi bị vây kín bởi mấy tấm thép khổng lồ đã rỉ sét, dựng thành một góc kín tạm bợ.
Lối ra duy nhất là cánh cửa song sắt dày cộp, then chốt bằng một thanh kim loại to gần bằng cánh tay trẻ con.
Ngoài cửa, ba kẻ bịt mặt đứng sừng sững, ánh mắt như dao, lướt qua người cô đầy cảnh giác.
“Nghe cho rõ, con nhóc!” — Tên cao to nhất lên tiếng, giọng khàn đặc, cộc lốc và thiếu kiên nhẫn.
“Ngồi yên ở đây! Bố mẹ mày ngoan ngoãn giao tiền thì sẽ thả. Còn dám giở trò…” — Hắn giơ cao thanh sắt lạnh lẽo, gõ “cộp” xuống song cửa, âm thanh vang vọng rợn người — “tao sẽ bẻ gãy chân mày!”
Yến Nhu Nhu co rúm lại trên nền xi măng lạnh lẽo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt long lanh ầng ậc nước, cả người run lên vì sợ hãi, vì rét… và vì đói.
Cô nhìn đám hung thần ác sát ngoài kia, rồi lại đảo mắt quanh căn kho tối om ẩm thấp.
Nỗi tủi thân và sợ hãi dâng lên như thủy triều — cuối cùng bật ra thành một tiếng khóc nghẹn ngào:
“Hu hu hu… muốn về nhà… muốn ba mẹ… muốn chị… hu hu… đói quá… muốn ăn cơm…”
Tiếng khóc đứt quãng vang vọng khắp kho, nghe vừa thảm thiết vừa… có chút gì đó kỳ lạ — như thể giữa tầng tầng sợ hãi vẫn không quên ưu tiên hàng đầu: lấp cái bụng.
“Đói?” — Tên mập lùn trong đám bắt cóc khẩy môi cười khinh, giọng đầy châm chọc.
“Nhịn! Lấy được tiền rồi muốn ăn gì chả có! Giờ thì câm mồm cho ông! Ồn chết đi được!”
Tiếng khóc nghẹn của cô lập tức im bặt, chỉ còn những tiếng nức nở nhỏ vụn, đứt quãng.
Yến Nhu Nhu ôm gọn đôi gối, thu mình lại thành một cục bé xíu. Bờ vai mảnh run lên từng hồi, nước mắt từng giọt lăn dài như chuỗi ngọc đứt dây, phơi ra vẻ yếu ớt mong manh đến đáng thương.
Bọn bắt cóc thấy cô đã “ngoan ngoãn”, liền chửi thề mấy tiếng rồi kéo nhau sang đầu bên kia của kho.
Chỗ đó được che chắn sơ sài bằng mấy tấm ván mục và bạt rách, thấp thoáng bên trong là một cái bàn ọp ẹp cùng vài thùng giấy cũ.
Kho rơi vào tĩnh mịch.
Chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ của Yến Nhu Nhu xen lẫn âm thanh lũ chuột lách cách bò qua góc tường ẩm mốc.
Thời gian, trong bóng tối ẩm lạnh và nỗi sợ rình rập, bị kéo dài ra đến vô tận.
Mỗi một phút trôi qua đều là cực hình.
Ngày thứ nhất — bọn chúng chỉ quẳng cho cô một chai nước khoáng và một mẩu bánh lương khô khô quắt, cứng như đá.
“Tiết kiệm mà ăn! Chỉ có bấy nhiêu thôi!” — Tên mập lùn hằn học quát.
Cô nhìn miếng bánh tỏa ra mùi vị kỳ lạ kia, rồi cúi xuống nhìn cái bụng trống rỗng đang gầm réo ầm ĩ. Nước mắt lại dâng lên.
Từng chút, từng chút một, Yến Nhu Nhu nhấm nháp miếng bánh khô như thể đó là báu vật, hàm răng nhỏ mải miết cắn, cố nuốt xuống để xoa dịu cơn đói bỏng rát.
Chai nước cạn sạch chỉ trong thoáng chốc.
Ngày thứ hai — vẫn là nửa chai nước và nửa mẩu bánh lương khô còn cứng hơn hôm trước.
Cơn đói đã thôi là ngọn lửa thiêu đốt; giờ đây nó hóa thành vô số bàn tay lạnh buốt, bấu víu, cào xé dữ dội trong chiếc bụng rỗng không của cô!
Những cơn choáng váng từng đợt ập tới, tầm mắt nhòa đi, trước mắt chỉ còn một khoảng tối đặc quánh.
Cơn đau quặn thắt nơi dạ dày khiến cô co quắp trên nền xi măng, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy như chiếc lá cuối mùa trong gió bấc.
Mùi sắt gỉ và nhớt máy trong kho, qua khứu giác bị mài mòn đến cực hạn vì đói, lại… mơ hồ thoát ra một tia hương vị kỳ lạ, như đang quyến dụ nàng rằng: “Đây… là đồ ăn.”
Nhu Nhu rùng mình, lắc mạnh đầu, cố hất văng ý niệm kinh khủng ấy ra ngoài.
Không được, không được… đó là sắt gỉ, không thể ăn!
Nàng cố gắng ép mình nghĩ tới cha mẹ, tới chị, tới bàn ăn ấm áp ở nhà…
Thịt kho đỏ au, đùi gà vàng ươm, bánh kem trắng muốt…
Nhưng càng nghĩ, bụng lại càng réo inh ỏi, cảm giác rỗng tuếch nơi dạ dày càng dữ dội như muốn nuốt trọn nàng.
Ngày thứ ba.
Không có nước. Không có lương khô.
Đám cướp hình như cũng bực bội đến cực điểm, trong xó lều rách cãi nhau om sòm.
Loáng thoáng lọt vào tai nàng là mấy từ: “nhà họ Yến”, “cảnh sát”, “đám chó bám sát”, “phải liên hệ lại”…
Giọng nói chúng đầy căng thẳng và hung hãn.
Yến Nhu Nhu nằm bẹp trên nền xi măng lạnh lẽo, ý thức đã bắt đầu rời rạc.
Nỗi đói khát cực hạn đã nghiền nát sợ hãi, chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí nàng.
Tựa như trong bụng tồn tại một hố đen đang xoáy cuộn, hút cả thân thể lẫn linh hồn vào vực sâu không đáy.
Trước mắt nàng từng đợt tối sầm, tai chỉ còn tiếng ong ong triền miên.
Thậm chí, nàng có thể nghe rõ tiếng máu mình rần rật chảy qua mạch, và tiếng thành dạ dày co rút đến mức phát ra những âm thanh ma sát ken két, khiến răng tê buốt.
Mùi sắt gỉ, mùi dầu máy, cộng với hương vụn vặt của gói gia vị mì tôm mà đám cướp bỏ quên ở góc kho…
Chúng hòa quyện thành một thứ “mùi hương” khó tả, nhưng lúc này lại như con dao bén đâm thẳng vào dây thần kinh khứu giác, mời gọi nàng một cách chí mạng.
Ánh mắt nàng, như bị một lực vô hình dẫn dắt, chậm rãi, ngây dại dán xuống nền xi măng lạnh ngắt.
Không — chính xác là, dán vào một con ốc lục giác khổng lồ đã hoen gỉ, dùng để cố định tấm thép chắn trước mặt.
Ánh kim loại mờ mịt của nó, trong thứ ánh sáng u ám rọi xuống từ khe cửa sổ bám bụi, lại như được phủ một tầng dầu bóng óng ánh…
Một luồng bản năng nguyên sơ, được chôn vùi suốt mười tám năm trong huyết mạch, bỗng bị cơn đói đến chết khơi dậy.
Nó trỗi dậy như ngọn núi lửa ngủ yên nay đã phun trào, nhấn chìm toàn bộ lý trí của nàng.
Từ đáy sâu đồng tử, lóe lên một tia sắc xanh thẫm, âm u, tham lam… như muốn nuốt sạch mọi ánh sáng trên thế gian.
Tia sáng ấy, lóe rồi biến mất.
Ở đầu bên kia nhà kho, trong cái ổ lán tạm bợ, bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở, giống như sự tĩnh lặng trước một cơn bão lớn.
Trên chiếc bàn gỗ mục loang lổ vết nứt, vương vãi mấy hộp mì tôm rỗng, bao xúc xích vứt lăn lóc và một đống tàn thuốc.
Không gian hôi hám, quẩn quanh mùi thuốc lá rẻ tiền, mồ hôi chua loét và mùi ẩm mốc của thức ăn thiu.