Chương 3 - SƯ MUỘI TA NUÔI BỊ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG GIẾT
5.
“Hoang đường!” Sư phụ trên đài vỗ mạnh một cái.
Ông cúi đầu nhìn ta với ánh mắt như dao: “Đường Dĩnh thông đồng Ma tộc, phản bội sư môn, trong bí cảnh còn hạ độc thủ với tiểu sư muội ngươi, đã bị ta trục xuất sư môn từ lâu! Phải chịu hình phạt thiên đao vạn quả*!”
(*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.)
“Tông môn đã không còn đệ tử tên Đường Dĩnh! Vi sư niệm tình ngươi mới trở về, không biết rõ sự việc nên lần này không khiển trách ngươi. Sau này ngươi chỉ cần biết, ngươi chỉ có Hạ Oanh Nhi là tiểu sư muội!”
Lượng tin tức lớn đột nhiên ập tới, làm ta sững sờ ngay tại chỗ.
Sư phụ răn dạy xong, nhàn nhạt nâng tách trà nhấp một ngụm.
Ta ngửi ngửi mùi thơm thoang thoảng trong, ma xui quỷ khiến nói: “Sư phụ, trà người uống là do tiểu sư muội xào.”
“Đó là tự nhiên.” Tống Vũ Nhiên cười khẽ, ôn hòa nhìn về phía Hạ Oanh Nhi, “Oanh Nhi sư muội tôn kính sư phụ nhất.”
“Sư huynh quá khen.” Hạ Oanh Nhi thẹn thùng nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau đỏ mặt.
Ta biết hắn đem tiểu sư muội mình nghĩ cùng tiểu sư muội trong miệng ta lẫn lộn.
Cho nên, ta lại lần nữa mở miệng: “Đây là trà do Đường Dĩnh sư muội xào.”
“Nghiệp chướng!” Sư phụ quăng ngã tách trà, tức giận mắng một tiếng, “Ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc tới phế vật kia, rốt cuộc ngươi muốn gì!”
Giây tiếp theo, trên đài phóng xuất ra uy áp cực lớn đập thẳng lên người ta.
Trong thoáng chốc, sau lưng ta như bị ba ngọn núi đè lên, sức nặng dồn nặng tới mức ép chân ta run từng cơn.
Ta cố gắng chống đỡ không chịu quỳ xuống, Hạ Oanh Nhi và Tống Vũ Nhiên chỉ có tu vi Trúc Cơ Kỳ đã bị uy áp này dọa vỡ mật, hai người đều đang phát run.
Hai mắt ta dần choáng váng, tứ chi vô lực, khi sắp chịu đựng không nổi thì Hạ Oanh Nhi khó chịu rên lên.
“Sư phụ!” Hạ Oanh Nhi khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nhìn lên trên đài cao, “Oanh Nhi không thở nổi.”
Trong khoảnh khắc lung lay sắp ngất, ta nhìn lên sư phụ trên đài cao, cùng với các sư đệ đều mang vẻ mặt khẩn trương bay về phía Hạ Oanh Nhi.
Ta ngã trên mặt đất, ngay lúc tầm mắt hoàn toàn lâm vào bóng tối, nhìn thấy Hạ Oanh Nhi chu miệng làm nũng với các sư đệ.
Một lát sau, hình bóng ấy lại biến thành người được ta che chở từ nhỏ, Đường Dĩnh.
Muội ấy ngoan ngoãn lại đây, nửa ngồi xổm trước mặt ta, cười nói: “Sư tỷ, hoan nghênh về nhà.”
6.
Khi ta tỉnh lại, trước mắt một mảnh đen kịt, thật lâu sau, tầm mắt mới dần dần hồi phục.
Đại sư đệ Quý Đàn ngồi trên mép giường, tay cầm quạt xếp xoay xoay vài vòng, sau đó bắt gặp ánh mắt của ta.
“Tỉnh rồi à.” Quý Đàn thu quạt, ý vị thâm trường* nói, “Sư tỷ, Đường Dĩnh đã chết, tỷ đừng nhắc mãi một người chết nữa, không nói tới xui xẻo, việc này sẽ chọc sư phụ không vui, mất nhiều hơn được.”
(*Ý vị thâm trường: chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu.)
“Đệ đang cảnh cáo ta sao?” Ta nhàn nhạt nhìn vị sư đệ ba năm không gặp.
Ta hiểu rõ con người hắn, nhìn mặt hiền lành nho nhã nhưng hắn là tên chỉ biết đến lợi ích cá nhân.
Ta không tin hắn lại tốt bụng chạy qua đây nhắc nhở.
Lời này của hắn, không giống như kêu ta đừng nghĩ tới, ngược lại là muốn ta tra sự tình của Đường Dĩnh.
Quả thật, đổ thêm dầu vào lửa là sở trường của vị sư đệ này.
“Tỷ hiểu nhầm rồi.” Quý Đàn cười, mi mắt cong cong, giống như hồ ly, “Đệ biết sư tỷ có quan hệ tốt với tiểu sư muội Đường Dĩnh, nên lại đây nhắc nhở hai câu thôi. Nếu tỷ không thích, vậy xem như không nghe thấy gì là được rồi.”
Hắn nói xong đứng dậy rời đi, ta mở miệng hỏi hắn: “Y phục đệ đang mặc thoải mái không?”
Quý Đàn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt nghi hoặc, ta biết hắn không nhớ rõ chuyện này.
“Đường Dĩnh tốn một tháng mới thêu xong trang phục này làm lễ vật sinh thần tặng cho đệ.”
“Sư đệ, đệ mặc thoải mái sao?”
Ta lẳng lặng nhìn thân mình hắn khựng lại, hắn đứng ở cửa thật lâu.
Một lát sau, Quý Đàn sắc mặt thản nhiên, xoay người trở về hỏi ta: “Sư tỷ, tỷ muốn biết cái gì?”
“Ta muốn biết rõ cái chết của Đường Dĩnh.” Ta nhẹ giọng hỏi hắn.
“Muội ấy từ nhỏ đã được ta che chở, hoạt bát lương thiện, lúc cười rộ lên thực đáng yêu.”
“Luôn đi theo sau lưng hỏi ta về kiếm pháp, luôn nghĩ mọi cách làm ta vui vẻ, tiểu sư muội luôn ngóng trông ta mang tập truyện trở về, muội ấy rốt cuộc chết vì lý do gì?”
7.
“Hạ Oanh Nhi được Đường Dĩnh cứu tại thôn trang nhỏ bị Ma tộc càn quét.”
Trước khi nói về cái chết của tiểu sư muội Đường Dĩnh, Quý Đàn đánh một vòng lớn kể về nguồn gốc của Hạ Oanh Nhi.
Quý Đàn nhếch môi mỉa mai: “Ai có thể nghĩ đến kết cục này, Đường Dĩnh chịu trăm cay ngàn đắng đào cô ta từ một đống thi thể, không ngờ lại đào ra một người lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn.”
Ta kinh ngạc ngước nhìn Quý Đàn, không nghĩ tới hắn đánh giá Hạ Oanh Nhi thành loại người này.
Rõ ràng trước đó, ta thấy hắn cùng đám người kia vây quanh Hạ Oanh Nhi, ánh mắt sủng nịch nhìn cô ta.
“Nhìn đệ làm gì? Đệ không phải thiếu đầu óc giống Tống Vũ Nhiên.” Quý Đàn vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt hơi lóe lên đã hạ mí mắt xuống, hòng che dấu suy nghĩ toan tính của hắn.
Quý Đàn thích diễn trò, chỉ cần ngươi còn có tác dụng với hắn, hắn sẽ giống huynh trưởng tốt của ngươi, khiến ngươi như tắm trong gió xuân mát lành.
Nghĩ đến đây, ta đoán hắn cảm thấy Hạ Oanh Nhi hữu dụng hơn Đường Dĩnh, cho nên, hắn mới cười hì hì gia nhập trò chơi đoàn sủng mà vây quanh Hạ Oanh Nhi, chuyện không liên quan đến mình thì nhìn tình thế phát triển rồi tính tiếp.
Cho nên hắn cũng có thể tươi cười với ta: “Sau đó, khi Hạ Oanh Nhi được cứu trở về tông môn, rất nhanh đã lấy được tín nhiệm của Đường Dĩnh. Thừa dịp Đường Dĩnh suy nghĩ biện pháp điều trị thân thể cô ta, liền cùng Tống Vũ Nhiên quen biết nhau.”
Hạ Oanh Nhi chỉ là một phàm nhân, không có linh căn cho nên vô pháp tu hành, tuy có thể dựa vào Đường Dĩnh và Tống Vũ Nhiên, nhưng không có biện pháp ở lâu trong tông môn.
May mắn cho nàng khi sinh ra đã có một gương mặt đẹp.
Hạ Oanh Nhi lớn lên giống hệt con gái đã mất của sư phụ.
Từ đó, sư phụ ban tên cho cô ta là Oanh Nhi, luyện Tẩy Tủy Đan đưa cô ta ăn, phá lệ giữ bên người trở thành đệ tử nội môn.
Nhưng tư chất Hạ Oanh Nhi quá kém, cho dù đã tẩy tủy hoán cốt, trải qua muôn vàn thống khổ vẫn dừng lại ở Ngũ linh căn.
“Không đúng, vừa gặp ta đã thấy Hạ Oanh Nhi là cực phẩm Băng linh căn!” Ta phản bác.
Giây tiếp theo, ta chợt nghĩ tới một trường hợp … dùng ánh nhìn ngỡ ngàng không dám tin hướng về phía Quý Đàn
Quý Đàn vung tay xoè quạt, che đậy ý cười trên khóe miệng: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, không phải ta đổi cho Hạ Oanh Nhi.”
“Tiểu sư muội thân yêu của tỷ nha…Trong một lần Đường Dĩnh che chở Hạ Oanh Nhi liều chết trốn khỏi bí cảnh, tay cầm dược thảo muốn hiến cho sư phụ lại bởi vì một câu 【 Hình như sư tỷ cấu kết với Ma tộc. 】của Hạ Oanh Nhi, mà phải chịu một cái tát từ sư phụ rồi lăn ra bất tỉnh.”
Đường Dĩnh bị đưa vào thủy lao, Hạ Oanh Nhi cũng bị trọng thương, không chỉ linh căn hư hao, ngay cả đôi mắt cũng không còn dùng được.
Hạ Oanh Nhi lẳng lặng rơi lệ nói một câu: “Sư tôn, Oanh Nhi đau quá, có phải Oanh Nhi không còn được thầy ngài?”
Sư phụ liền móc hai mắt Đường Dĩnh, tước bỏ linh căn sau đó thay thế toàn bộ cho Hạ Oanh Nhi.
Hạ Oanh Nhi trải qua một khoảnh thời gian tĩnh dưỡng, không những khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả tu vi cũng tiến bộ không ít.
Ngược lại, Đường Dĩnh bị mang tiếng cấu kết Ma tộc, vết thương chồng chất cả người, mắt mù, đan điền trọng thương, sư phụ cho người ném ra ngoài tông môn, bỏ mặc Đường Dĩnh tự sinh tự diệt.
Đường Dĩnh không qua khỏi vào mùa đông năm đó, muội ấy chết trong túp lều tranh dưới chân núi.
Không hề có ai tới gặp Đường Dĩnh lần cuối, chỉ có Tống Vũ Nhiên sau khi nghe được tin tức này, chán ghét bĩu môi rồi xuống núi phóng hoả nhà tranh, xoá bỏ những dấu vết cuối cùng liên quan tới Đường Dĩnh.
Quý Đàn sau khi kể rõ đầu đuôi thì cười bỏ đi.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, khi hắn sắp ra tới cửa lại vòng về, Quý Đàn quay đầu tươi cười nói, “Đệ quên mất một chuyện, lúc Đường Dĩnh bị kéo đi, muội ấy không khác gì kẻ điên lao về phòng, nhất quyết muốn mang theo một con thỏ bằng gỗ.
“Đáng tiếc, con thỏ này bị Tống Vũ Nhiên vung kiếm chém thành hai nửa.”
“Ta đột nhiên nhớ tới, hình như con thỏ đó là sư tỷ làm cho Đường Dĩnh thì phải?”
Kỷ Đàn nhớ lại, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi: “Khoét mắt không khóc, đào linh căn cũng không khóc nhưng lại đau lòng khóc rống chỉ vì món đồ chơi bằng gỗ. Sư tỷ, tỷ nói thử xem, đầu óc Đường Dĩnh có vấn đề không?”
Ta rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Quý Đàn, đừng cố chọc giận ta.”
Quý Đàn thấy ta nhìn thấu ý đồ, cảm thấy không còn gì thú vị nên nhún vai bỏ đi.
Trong khoảnh khắc Quý Đàn quay lưng rời đi, ta buông thõng bàn tay với vẻ mặt vô cảm, thản nhiên rải những thứ đã bị nghiền thành bụi mỏng rơi xuống mặt đất.
Chưa tới lúc … chưa tới lúc ra tay với Quý Đàn.
8.
Khi ta gặp lại Hạ Oanh Nhi, Tống Vũ Nhiên cảnh giác che chở nàng ta ra sau lưng, lạnh giọng nói: "Sư tỷ, xin dừng bước!"
Hắn sợ ta sẽ ra tay với tiểu sư muội yêu quý, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, một khi thấy ta có hành động gì không đúng, chắc chắn hắn sẽ vung kiếm về phía ta.
Ta không dừng lại, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Ta đi thẳng qua hai người bọn họ, sự cảnh giác và thù địch của Tống Vũ Nhiên như đụng phải không khí, sắc mặt trở nên ngượng ngùng.
Ngược lại, Hạ Oanh Nhi thấy không có nguy hiểm, cô ta nhút nhát sợ sệt nhô đầu từ sau lưng Tống Vũ Nhiên, lí nhí gọi: “Sư … sư tỷ.”
Hạ Oanh Nhi thấy ta dừng lại nghiêng đầu nhìn, đôi mắt lập tức sáng ngời.
“Sư tỷ!” Hạ Oanh Nhi vui mừng kêu một tiếng, nhảy ra từ phía sau Tống Vũ Nhiên, muốn chạy tới nắm tay ta.
“Oanh Nhi, muội đừng tới gần đại sư tỷ! Tỷ ấy là người tàn nhẫn vô tình, không phải người lương thiện!” Tống Vũ Nhiên muốn giữ cô ta lại nhưng Hạ Oanh Nhi hất tay hắn ra, bày ta vẻ mặt ngây thơ trong sáng.
Hạ Oanh Nhi túm chặt cánh tay ta, thân mật nói: “Sư tỷ là người tốt, các sư huynh đều nói như vậy.”
“Sư tỷ muốn đi đâu vậy? Đi tìm sư phụ sao? Muội đi cùng sư tỷ nhé!”
Ánh mắt ta trầm xuống, không dấu vết mà rút cánh tay bị cô ta nắm ra, lạnh nhạt nói câu đồng ý.
Hạ Oanh Nhi thấy ta hỏi gì đáp nấy, không lạnh nhạt giống trước đây, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Không biết cô ta nghĩ tới cái gì, vui vẻ cùng Tống Vũ Nhiên đi ở phía trước, hai người thường châu đầu ghé tai nói chuyện.
Ta lạnh mặt theo sau, ở góc độ hai người đó không nhìn thấy, ta chán ghét lắc lắc cánh tay, ý đồ phủi sạch sẽ những thứ do bẩn vừa dính phải.
Thật ghê tởm!
Khi vào đại điện, Hạ Oanh Nhi vui mừng thích chí kể sư phụ nghe việc ta đối xử với nàng rất tốt.
Thấy nàng như thế, trên mặt sư phụ rốt cuộc mang ý cười, nhìn ta gật đầu nói: “Không tồi, ngươi có chút tiến bộ so với trước đây.”
Ta khiêm tốn cúi người hành đại lễ, quỳ xuống đất trước mặt tất cả các sư đệ, lớn tiếng nói: “Hôm qua đồ nhi mới vừa hồi tông môn đã phạm phải sai lầm lớn. Đường Dĩnh cùng Ma tộc thông đồng phản bội tông môn, tội ác tày trời!”
“Đồ nhi thành tâm ăn năn, phát hiện ra xung quanh tông môn đều có dấu vết Đường Dĩnh lưu lại, lo sợ sẽ có ma khí gây hại tới Hạ sư muội! Cầu sư tôn hạ lệnh, đồ nhi muốn lôi hết đồ vật của Đường Dĩnh tiêu huỷ sạch sẽ!”
Giọng nói của ta vang vọng khắp đại điện, cho dù là Hạ Oanh Nhi cũng giật nảy mình.
Quý Đàn nhướng mày, ngược lại Phương Chính Thanh thấy ta nói đúng, hắn cảm thấy đề nghị này của ta vô cùng tốt: "Sư tôn, đồ nhi cho rằng lời đại sư tỷ nói rất đúng, nếu phản đồ lưu lại đồ vật gì ảnh hưởng đến tiểu sư muội thì không tốt.”
Sư phụ hạ mi mắt suy tư một lát, tầm mắt rơi xuống mặt Hạ Oanh Nhi, ông nhìn cô ta vô cùng từ ái.
Đối mặt với người đệ tử cực kỳ giống đứa con gái chết trẻ của mình, sư phụ đưa tay ra, cách không đỡ ta đứng dậy, hài lòng nói: “Tốt, không hổ là đại sư tỷ của tông môn, suy nghĩ của ngươi rất thấu đáo. Sư phụ không nhìn lầm ngươi.”
“Ta dự cảm sắp tới lúc đột phá, vài ngày nữa ta sẽ bế quan tu luyện, chuyện này cứ giao cho ngươi làm.”
Ta cúi đầu không nhìn ông ta, càng không để bụng vẻ mặt của những người khác.