Chương 4 - SƯ MUỘI TA NUÔI BỊ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG GIẾT

17.

Hạ Oanh Nhi tỉnh dậy trong cơn gió lạnh.

Đôi mắt xinh đẹp mở ra, mất vài giây cô ta mới nhận ra mình đang nằm ở một nơi xa lạ, sợ đến mức mở to hai mắt.

Theo bản năng, Hạ Oanh Nhi muốn chạy trốn nhưng phát hiện ra mình bị Khổn Tiên Mẫn cột chặt.

Ta tiến vào cửa động vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của Hạ Oanh Nhi.

“Đừng sợ.” Ta nửa ngồi xổm trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói: “Hai sư huynh của ngươi bị đưa đến Chấp Pháp Đường đã bỏ chạy. Trên đường chạy trốn, hai người họ nghĩ đến tiểu sư muội yêu quý của mình nên đã cùng nhau bỏ đi. Ngươi nói xem, điều này có đúng hay không?”

“Ngươi có ý gì!” Hạ Oanh Nhi sợ tới mức hai hàm răng va vào nhau liên hồi.

“Ta là đồ đệ sư phụ thích nhất, ngươi tốt nhất đừng có động tay động chân gì lên người ta, bằng không ta sẽ báo với sư phụ khiến ngươi sống không yên đâu."

"Đèn sinh mạng của ta đang ở trong tay sư phụ, nếu ta chết, người sẽ biết ngay!"

Hạ Oanh Nhi suy tính một lúc, rụt rè nói đạo lý với ta, cô ta sợ làm tâm tình ta không vui sẽ vung kiếm kết liễu mạng của cô ta.

Ai nói ta muốn giết họ?

Thấy ta không đáp lại, Hạ Oanh Nhi vội vàng nói tiếp: “Sư tỷ, sư tỷ, muội biết trước kia tỷ cùng Đường Dĩnh có quan hệ rất tốt. Lúc đó các sư huynh muốn giết Đường Dĩnh nhưng chính muội đã cầu xin họ thả tỷ ấy đi."

“Thật không?” Ta hỏi, Hạ Oanh Nhi vội vàng gật đầu.

"Nhưng mà bọn họ nói với ta rằng ngươi mới là người cầm đầu mọi chuyện. Ngươi luôn xuống núi để chế nhạo Đường Dĩnh mắt mù. Cuối cùng, vì chơi chán nên chém đứt tay chân rồi phóng hoả."

Vê mặt của Hạ Oanh Nhi thay đổi liên tục, muốn lắc lắc đầu, muốn giải thích, muốn tự cứu lấy bản thân

Ta vỗ tay, sau đó di chuyển qua một bên để Hạ Oanh Nhi nhìn những người đang bị trói trên tường, cả người vết máu loang lỗ nhưng vẫn còn một hơi thở thoi thóp, không gian xung quanh lâm vào tĩnh lặng.

Ta tiến về phía Hạ Oanh Nhi đã sợ đến hai chân phát run, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố chống đỡ, ta mỉm cười đưa cho cô ta một cây chuỷ thủ.

“Chúng ta chơi trò chơi nhé, quy tắc như lần trước, ngươi đâm thủng đan điền bọn họ, ta sẽ thả ngươi.”

Hạ Oanh Nhi run rẩy cầm chuỷ thủ, tầm mắt đi từ vị trí của ta đảo qua Quý Đàn cùng hai người còn lại, có lẽ đang cân não chọn lựa.

“Sư muội, ngươi biết rõ ta là người giữ lời.” Ta cười cởi dây trói trên người cô ta.

Hạ Oanh Nhi không dám chỉa chuỷ thủ về phía ta, bởi vì cô ta sợ ta không cẩn thận sẽ bóp chết nàng.

Ta nâng tay nàng, đem chuỷ thủ hướng sang Quý Đàn, híp mắt cười nói: “Không có việc gì, chỉ là huỷ đan điền, bọn họ tu luyện một lần nữa sẽ khôi phục, ta không muốn mệnh của bọn họ.”

“Bọn họ thương yêu ngươi nhất, tuyệt đối sẽ không trách ngươi.” Ta xúi giục bên tai Hạ Oanh Nhi.

Ba người Quý Đàn đã tỉnh từ sớm, người nào cũng trắng bệch, nhìn Hạ Oanh Nhi lắc đầu điên cuồng.

Miệng đã bị ta hạ Tĩnh Âm Thuật, không có cách nào mở miệng, bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt với hàm ý nói Hạ Oanh Nhi đừng làm vậy.

Hạ Oanh Nhi không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, biểu tình trên mặt thoáng chốc lại thay đổi một lần.

Dần dần, vẻ mặt Hạ Oanh Nhi từ sợ hãi chuyển sang trấn định, cuối cùng nhìn ta nói một câu: “Đúng vậy! Các sư huynh thích ta nhất, chắc chắn sẽ không trách ta!”

Khi cô ta nói, ta buông lỏng tay, tùy ý Hạ Oanh Nhi thọc vào đan điền Quý Đàn.

Vì tránh cho Hạ Oanh Nhi không biết nặng nhẹ, ta còn giúp cô ta thu dọn, móc sạch sẽ đan điền cùng linh căn của Quý Đàn.

Quý Đàn không dám tin mà nhìn cái hố dưới bụng, hai mắt ửng đỏ, giãy giụa một lúc cuối cùng kiệt sức rồi ngất xỉu.

Ta cho hắn một viên đan dược cứu mạng: “Yên tâm đi sư đệ, ta sẽ không cho các ngươi chết.”

Để các người chết như vậy quá dễ dàng rồi.

Ta muốn các ngươi nếm trải những khổ sở mà tiểu sư muội từng chịu!

Có một thì có hai, trong chớp mắt, Hạ Oanh Nhi đã đều thọc hai cái hố lên người Phương Chính Thanh và Tống Vũ Nhiên.

Đan dược bọn họ ăn vừa là dược cứu mạng vừa là độc dược, ta muốn từng người phải trơ mắt nhìn bản thân bị phế, không còn bất kỳ cơ hội nào trở về con đường tu tiên.

Ta nhìn ba tên phế nhân trước mắt, cười đến mi mắt cong cong, không biết sư phụ có thích kinh hỉ ta tặng cho ông hay không?

18.

Sư phụ bị bắt phải xuất quan, bởi vì ta ép Hạ Oanh Nhi gửi tin cầu cứu.

Tâm cảnh sư phụ vốn không ổn, hoàn toàn không thể đột phá, vội vội vàng vàng lao tới, còn ta dẫn theo Hạ Oanh Nhi, ý cười đầy mặt đứng chờ ông ta ngoài cửa.

Vừa thấy chỗ dựa lớn nhất tới, Hạ Oanh Nhi gào lên: “Sư phụ mau cứu Oanh Nhi! Tạ Kiều điên rồi! Cô ta hãm hại ba vị sư huynh, còn muốn giết Oanh Nhi! Sư phụ cứu Oanh Nhi đi!”

“Nghiệt đồ!” Sư phụ trầm mặt nhìn chằm chằm ta, nổi giận mắng, “Ta biết ngươi vẫn luôn không chịu buông xuống cái tên phản bội sư môn nghiệp chướng Ma tộc!”

“Muội ấy cấu kết Ma tộc sao?” Ta nhẹ giọng hỏi hắn.

Hô hấp sư phụ khựng lại một nhịp rồi hừ lạnh: “Các sư đệ ngươi tận mắt nhìn thấy còn có thể có giả hay sao?”

“Ông dám thề trước thiên đạo không? Nếu muội ấy là Ma tộc, ta sẽ đứng im chịu trói tuỳ các ngươi xử trí.”

Ta cầm trường kiếm tới gần sư phụ, gằn giọng hỏi: “Ông dám sao!”

Sư phụ trầm mặt, ta biết ông ta không dám.

Đường Dĩnh luôn đặt người khác lên phía trước bản thân, khi gặp chuyện sẽ ngây ngốc vọt lên hỗ trợ.

Sư muội lương thiện hiền lành, chuyện khác người duy nhất từng làm chỉ là lén ăn vụng điểm tâm của ta.

Ăn xong lại tràn đầy áy náy rồi tìm ta xin lỗi.

Một tiểu nha đầu thuần khiết ngây thơ được ta tự mình chăm sóc, nhìn nàng trưởng thành từng ngày.

Vì một câu nói dối của Hạ Oanh Nhi, bởi vì sư phụ bất công, vì sư huynh đệ không đếm xỉa, bị người ta móc hai mắt, đào khoét linh căn, ném đến nơi tận cùng hẻo lánh lạnh lẽo.

Tiểu sư muội vốn dĩ có thể chờ ta trở lại, đáng tiếc, muội ấy không thể tránh được bọn Hạ Oanh Nhi chơi đùa tàn nhẫn, cuối cùng táng thân nơi biển lửa.

Hạ Oanh Nhi là thủ phạm chính, bọn họ chính là tòng phạm, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào.

Ta rút kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn sư phụ nói: “Sư phụ, lương tâm người đang áy náy, đạo tâm không vững, lỗ hổng này khó có thể đột phá, không bằng đồ nhi trợ giúp người một tay!”

Khi nói chuyện, kiếm chỉ vào đầu sư phụ, ông ta giận dữ không nguôi vừa giơ tay đã có trận uy áp mãnh liệt ập tới.

Ông ta không nghĩ chừa cho ta đường lui, một kích dùng mười thành công lực.

Ta cũng không hoảng loạn, ta lôi Hạ Oanh Nhi từ phía sau ra.

Khuôn mặt kia cực giống con gái đã chết của ông, nàng khóc lóc kêu lên: “Phụ thân! Cứu con!”

Chưởng phong sắp đánh trúng ta cùng Hạ Oanh Nhi đột nhiên được sư phụ thu hồi về.

“Miểu Miểu đừng sợ! Phụ thân sẽ bảo vệ con!” Sư phụ phun một ngụm máu tươi, ông mạnh bạo thu hồi chưởng phong làm chấn động lục phủ ngũ tạng đến mức lệch vị trí, gân mạch đi ngược chiều, tu vi tụt hậu về gần với Nguyên Anh trung kỳ.

Mà ta ngay khoảnh khắc ông ta bị thương, bay lên giữa không trung ném Hạ Oanh Nhi xuống, sau đó phi thân qua, dùng trường kiếm thọc vào đan điền.

“Sư phụ, con của người đã chết lâu rồi.” Ta nhẹ giọng nói, “Sư phụ xuống dưới tìm nàng đi, đừng để nàng chờ quá cô đơn.”

Ta phế tu vi sư phụ, mặc cho ông ta cùng Hạ Oanh Nhi rơi từ trên cao xuống.

Tuy tu vi không còn, nhưng sư phụ vẫn liều mạng bảo vệ Hạ Oanh Nhi có tu vi Trúc Cơ kỳ.

Hai người té xuống sơn cốc, sư phụ chỉ còn lại có một hơi, mà Hạ Oanh Nhi lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Nàng thấy ta liền muốn chạy, ta lôi cô ta trở về.

“Đôi mắt này ngươi dùng đủ lâu rồi, trả lại cho tiểu sư muội đi.”

Ta nói như vậy với Hạ Oanh Nhi.

Dưới tiếng thét chói tai, ta lấy lại tất cả những gì thuộc về Đường Dĩnh.

19.

Sau khi báo thù cho Đường Dĩnh xong, ta cũng rời khỏi tông môn.

Quý Đàn, Phương Chính Thanh và Tống Vũ Nhiên bị ta ném ở một trấn nhỏ cách xa Tu Tiên giới.

Đan điền bị bóp nát, thân thể gầy yếu, ngay cả phàm nhân yếu nhất cũng mạnh hơn họn họ, ngày qua ngày phải kéo dài hơi tàn mà tồn tại.

Họ chờ mong sư phụ có thể cảm ứng được sự tồn tại và cứu bọn họ về lại tông môn.

Ba người vốn bị gán tội danh cấu kết Ma tộc, cho dù người Chấp Pháp Đường cũng cho rằng, bọn họ thấy thân phận bại lộ cho nên bỏ trốn mất dạng.

Không có ai biết, ba người đó bị ta huỷ hoại linh căn cùng đan điền, ném tới Phàm giới.

Còn vị sư phụ bọn họ ngóng trông từng ngày đang ở nơi sơn cốc, hớp từng ngụm khí, thều thào trong miệng: “Miểu Miểu…”

Hạ Oanh Nhi không có đôi mắt cùng linh căn, nghiêng ngả lảo đảo trốn sâu bên trong sơn cốc, trong miệng luôn kêu: Không phải là tình huống này, ta là người xuyên không, ta phải là nữ chính nhận được muôn vàn sủng ái.

Xui xẻo cho Ha Oanh Nhi khi vô tình gặp phải yêu thú, một ngụm nuốt xuống, mạng cũng không còn.

Còn ta thu thập hành lý, du lịch khắp nơi.

Ta ở nhân gian tìm tìm kiếm kiếm, một người một kiếm trôi qua mười mấy năm.

Rốt cuộc ở một trấn nhỏ, ta thấy một tiểu nha đầu bụng nhỏ tròn vo, trên tay cầm cây hồ lô ăn hăng say vui vẻ.

Tiểu nha đầu thấy ta nhìn chằm chằm, nghiêng đầu suy nghĩ sau một lúc lâu, sau đó đem xâu hồ lô đưa cho ta.

“Tỷ tỷ, cho tỷ ăn đó.” Muội ấy liếm liếm môi, vẻ mặt hạnh phúc nói, “Vừa ngọt vừa ngon lắm đó.”

Ta tặng muội ấy một con thỏ bằng gỗ tự mình điêu khắc, thực ra cũng không đẹp lắm.

Nhưng muội ấy vui vẻ cầm con thỏ, cười tới mức thấy răng không thấy mắt.

Ta vỗ đầu nhỏ của tiểu nha đầu đáng yêu: “Muội tên gì?”

“Cha mẹ gọi muội là Tô Du, nhưng tỷ cũng có thể gọi nhũ danh của muội là Miểu Miểu.” Tô Du cười khanh khách nói.

Ta khựng lại một lát, hỏi muội ấy: “Ai lấy nhũ danh này cho muội?”

“Tự muội nghĩ ra.” Tô Du vỗ lên bộ ngực nhỏ tự hào nói, “Trong mộng có người vẫn luôn gọi muội là Miễu Miễu, muội thấy dễ nghe nên dùng làm nhũ danh.”

Ta kéo khóe miệng, trong lúc nhất thời không biết nên lộ vẻ mặt như thế nào nữa .

Cuối cùng, ta cái gì cũng không nói, chỉ vuốt đầu nhỏ của Tô Du.

Ngày ấy thời tiết thực đẹp, ta tặng Tô Du một con thỏ, nhìn muội ấy bị người nhà mang về.

Tô Du nhảy nhót mà nói, hôm nay gặp được một tiên nữ tỷ tỷ, mọi người chỉ nghĩ muội ấy đang kể lại câu chuyện trong giấc mộng mà thôi.

Khi trở về nhà, Tô Du quay đầu vẫy tay với ta, lẩm bẩm hẹn gặp lại.

Ta cũng vẫy tay với muội ấy, nói thầm: “Đời này, muội có người nhà, sư tỷ không cần che chở muội.”