Chương 2 - SƯ MUỘI TA NUÔI BỊ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG GIẾT

13.

Ban đêm, một mình Hạ Oanh Nhi tới tìm ta.

Hạ Oanh Nhi quỳ gối, nhỏ giọng cầu ta dạy kiếm thuật.

Chuyện này, xác thật là ta chưa từng nghĩ tới.

Ta hứng thú chống cằm hỏi cô ta: “Vì sao không tìm ba vị sư huynh?”

“Bởi vì sư tỷ lợi hại nhất.” Hạ Oanh Nhi chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta.

Ta nhìn tầm mắt chờ đợi của cô ta bỗng ngơ ngác một lúc, trong thoáng chốc hình như ta thấy được người sư muội ta đã cẩn thận săn sóc từ nhỏ.

Muội ấy luôn dính ta, có chuyện tốt luôn nghĩ đến ta, làm cái gì thứ tốt đều một hai đứa cái đầu tiên cho ta.

Ta rũ mi mắt, ép buộc chính mình không được nghĩ tới Đường Dĩnh, thế nhưng gương mặt tươi cười đáng yêu vẫn hiện lên trước mắt.

Ta không nhiều lời cùng Hạ Oanh Nhi, trực tiếp vung tay ném ra ngoài.

Ngày hôm sau, Hạ Oanh Nhi vẫn không mời tự đến, cụp mi rũ mắt mà quét tước vệ sinh trong sân cho ta.

Lúc nhìn thấy ta, Hạ Oanh Nhi nhút nhát sợ sệt nói: “Sư tỷ, muội chỉ muốn vì tỷ làm chút chuyện trong khả năng cho phép.”

Ta cười cười, không nói chuyện, Tống Vũ Nhiên đột nhiên chạy qua cướp cây chổi trong tay Hạ Oanh Nhi.

“Sư muội, nữ nhân này vốn dĩ không muốn dạy muội!” Đôi mắt Tống Vũ Nhiên tràn ngập sự thù hận, “Có thứ tốt, chỉ luôn cất giấu cho riêng mình, chúng ta đi tìm Quý Đàn sư huynh, cô ta không xứng làm đại sư tỷ!”

Ta nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn trò hề trước mặt, đáy mắt hắn xanh tím, ta dùng thần thức đánh giá đan điền của hắn, gân mạch vẫn chưa khôi phục, đan điền thủng một cái hố lớn vậy mà Tống Vũ Nhiên lại rãnh rỗi suốt ngày tung tăng bên ngoài.

Khó trách, nỗ lực cũng chỉ là uổng phí, đời này hắn chỉ có thể dừng ở Trúc Cơ kỳ.

Nếu Đường Dĩnh ở đây, nói không chừng sẽ không màng tất cả, thậm chí sẽ đánh rơi tánh mạng giúp hắn chữa trị.

Chỉ tiếc, Đường Dĩnh đã chết, Tống Vũ Nhiên tự cho là đã dốc hết sức bảo vệ Hạ Oanh Nhi, cũng sẽ không giống như Đường Dĩnh móc tim móc phổi cho hắn, dành hết tất cả mọi thứ mình có đều dâng cho hắn.

Ta cảm thấy thực nực cười, cho nên không nhịn được mà cười thành tiếng, càng chọc cho Tống Vũ Nhiên tức giận!

Hắn túm tay Hạ Oanh Nhi lôi đi, ta lên tiếng gọi bọn họ lại.

Ta nhìn Hạ Oanh Nhi nói: “Nếu muội mắng hắn, mắng đến khi ta vừa lòng, ta sẽ dạy muội kiếm pháp, không riêng gì dạy muội, ta sẽ tự nghĩ ra kiếm phổ dành riêng cho muội.”

Đôi mắt Hạ Oanh Nhi tức khắc sáng ngời!

Tống Vũ Nhiên mang vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Hạ Oanh Nhi, môi hơi hơi rung động.

“Sư huynh! Huynh sẽ giúp ta đúng không!” Đôi mắt Hạ Oanh Nhi sáng lấp lánh bắt lấy tay Tống Vũ Nhiên.

Tống Vũ Nhiên há miệng thở dốc nhìn Hạ Oanh Nhi, sắc mặt phức tạp nhưng không thể nói được câu phản bác.

14.

“Sư huynh, ngay từ đầu ta đã cảm thấy ngươi rõ ràng là Song linh căn, tu luyện thiên phú nhưng chỉ là phế vật. Sở hữu thiên phú cùng tài nguyên dồi dào, vậy mà ngươi còn kém ta, một người mới tu luyện được một năm, đến nay vẫn ở Trúc Cơ sơ kỳ, quả thực chính là phế vật! Ngươi không xứng làm sư huynh của ta!”

“Ta có nghe kể chuyện cũ của ngươi cùng người Ma tộc kia, nàng đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại làm trò trước mặt mọi người thọc nàng vài kiếm. Đồ vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, thủ đoạn cùng tâm tư tàn nhẫn khiến ta luôn khinh thường và sợ hãi khi ở cạnh ngươi!

“Mỗi ngày ở cùng ngươi, ta đều kinh hồn táng đảm, ngươi đối tốt với ta nhưng ta lại sợ sau này ngươi cũng thọc dao lên người ta.”

“Còn nữa, ngươi trước sau vẫn dừng ở Trúc Cơ kỳ, chậm chạp mãi không tiến thêm được một bước!”

Mỗi một câu nói, Tống Vũ Nhiên lại khó coi một phần.

Đến lời cuối cùng, sắc mặt Tống Vũ Nhiên đã hoàn toàn biến thành màu đen.

Hắn ngắm nhìn Hạ Oanh Nhi thật sâu, nhìn miệng nhỏ ba ba liên hồi rồi theo bản năng nhắm lại.

Sau đó, Tống Vũ Nhiên suy sụp nhìn ta, cầm kiếm lên, không nói một lời rời đi.

Hạ Oanh Nhi mím môi, nhìn Tống Vũ Nhiên rời đi, cũng không đuổi theo.

Sau khi nhắc lợi hại trước sau, Hạ Oanh Nhi ngày hôm nay đã vứt bỏ người luôn là bảo vệ và che chở cô ta từng chút một.

Thật sự là tiết mục chó cắn chó tuyệt vời!

“Sư tỷ!” Hạ Oanh Nhi chờ mong nhìn ta.

Ta cười lớn, dưới ánh mắt chờ đợi của Hạ Oanh Nhi, ta ném một quyển kiếm phổ cho cô ta.

Hạ Oanh Nhi mừng rỡ như điên, quấn lấy ta muốn xem luyện kiếm.

Hôm nay tâm tình ta rất tốt, cũng không che giấu nữa, ta lấy một cành cây biểu diễn toàn bộ chiêu thức của quyển kiếm phổ này một lần.

Hạ Oanh Nhi nhìn ta chỉ dựa vào một cành cây đã bổ đôi tảng đá lớn, đôi mắt cô ta trừng to kinh ngạc.

Sau đó Hạ Oanh Nhi cung cung kính kính hướng ta hành lễ rồi rời đi, còn ta đứng tại chỗ, nở nụ cười lạnh nhạt.

Ta đã lưu một tia thần thức lên kiếm phổ cho nên ta biết, Hạ Oanh Nhi vừa ra khỏi cửa đã đi tìm Tống Vũ Nhiên xin lỗi.

Hạ Oanh Nhi túm tay Tống Vũ Nhiên, nhỏ nhẹ nói: “Sư huynh đang trách muội sao? Chúng ta đã nói chỉ diễn một vở kịch lừa nàng ta lấy kiếm phổ thôi mà.”

Tống Vũ Nhiên gian nan mà kéo khoé miệng lên nhưng không biết đã nghĩ tới cái gì, tầm mắt lại ảm đạm xuống.

“Sư huynh, Oanh Nhi sai rồi, huynh đánh hay mắng muội đều được, nhưng ngàn vạn đừng không để ý tới muội, nếu không muội sẽ thương tâm chết mất.” Hạ Oanh Nhi lôi kéo hắn trấn an một lúc lâu, mới xua tan trạng thái mất mát đi.

Sau đó, hai người liền mang theo kiếm phổ đi rừng cây nhỏ.

Quý Đàn cùng Phương Chính Thanh từ sáng sớm đã chờ tại đây.

Bốn người chạm trán xác nhận độ thật giả của kiếm phổ, Phương Chính Thanh dùng kiếm gỗ thí luyện.

Không nghĩ tới bổn kiếm phổ uy lực thật lớn, chỉ luyện thử một chiêu đã gọt được một góc núi ở xa.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó hô hấp dồn dập, trên mặt đều mang theo ý cười chói lọi.

15.

Cuộc so tài tông môn cách năm năm tổ chức một lần đã tới.

Ta lại bế quan thêm lần nữa, trong lúc này, Quý Đàn cùng đám người Phương Chính Thanh đang điên cuồng luyện tập kiếm phổ ta đưa.

Kiếm kỹ của hai người càng ngày càng mạnh, sau khi thử qua cảm giác một kiếm phá vạn vật, muốn ngừng mà không được.

Hai người tuy là quan hệ đồng môn sư huynh đệ, nhưng người đoạt giải quán quân chỉ có một, không khỏi sinh lòng phòng bị, đem đối phương coi như đối thủ của mình.

Hai người sau đó xé rách da mặt, vì tranh đoạt kiếm phổ đã vung tay đánh nhau, cuối cùng khó khăn lắm có một người giựt được nửa cuốn kiếm phổ.

Tống Vũ Nhiên cũng muốn tĩnh tâm tu luyện, nhưng bên người hắn luôn có Hạ Oanh Nhi mỹ lệ động lòng người đi theo làm nũng.

Hắn càng muốn tu luyện, tâm càng không yên tĩnh, thời gian ở cùng Hạ Oanh Nhi càng lâu, đầu óc lại càng hỗn độn

Thẳng đến một ngày, Tống Vũ Nhiên và Hạ Oanh Nhi uống rượu ngắm trăng, uống đến say khướt, hắn nhìn Hạ Oanh Nhi nhưng trời xui đất khiến thế nào lại phun ra hai chữ “Đường Dĩnh”.

Câu này chọc Hạ Oanh Nhi nổi trận lôi đình, tát hắn một cái rồi khóc lóc sướt mướt chạy đi.

Bốn người, từng người nháo đến túi bụi, còn ta tranh thủ từng phút, nỗ lực tu luyện đột phá thêm một cấp bậc lên Hoá Thần kỳ.

Đáng tiếc một chỗ, ta đã bước được nửa chân vào cảnh giới Luyện Hư kỳ, nhưng không thể tiến thêm được.

Ta biết nguyên nhân trong đó, nhân quả chưa xong, ta vẫn chưa báo thù cho tiểu sư muội.

Ấp ủ lâu quá rồi, màn kịch này ta cũng lười diễn tiếp, đã tới lúc thu lưới.

Ngày ta xuất quan là ngày diễn ra trận tranh tài. Không thấy bóng dáng Quý Đàn, Phương Chính Thanh đang cầm mộc kiếm, lạnh lùng đứng trên đài tỷ thí.

Khi có người tiến tới thách đấu, hắn sẽ nở nụ cười nhạt rồi hạ gục chỉ bằng một thanh kiếm gỗ.

Các đệ tử khác trong tông môn đều kinh ngạc: “Phương sư huynh thật mạnh! Vị trí đệ nhất tông môn lần này ắt hẳn thuộc về Phương sư huynh!”

Mọi người dưới đài bàn tán sôi nổi, Phương Chính Thanh đứng trên đài với vẻ kiêu ngạo.

Khi ta nhẹ nhàng đáp xuống đài thi đấu, vẻ tự mãn trên mặt Phương Chính Thanh đông cứng lại.

“Sư đệ, thỉnh.” Ta mỉm cười.

Sắc mặt Phương Chính Thanh biến hóa, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Sư tỷ, ta dùng mộc kiếm.”

Ta móc ra một nhánh cây, cười nói: “Sư đệ, nếu đệ có thể tiếp ba chiêu, ta coi như đệ thắng.

Lời nên nói đều nói xong, Phương Chính Thanh cũng không tiện nói lời từ chối.

“Sư tỷ, thỉnh!” Phương Chính Thanh lãnh đạm hừ một tiếng, chuẩn bị tiếp nhận công kích.

Phương Chính Thanh vừa dứt lời, chỉ trong một chiêu ta đã làm hắn bay ra khỏi đài tỷ thí.

Một chiêu này của ta đã dồn toàn bộ kiếm khí đánh thẳng tấp vào lồng ngực của hắn. Phương Chính Thanh đột nhiên phun một ngụm máu tươi, vẻ mặt hiện lên sự khiếp sợ tột cùng, “Không có khả năng, kiểm phổ không có chiêu thức này.”

“Ngươi gạt ta? Ngươi đưa kiếm phổ giả đúng không?! Tạ Kiều, tâm tư của ngươi thật độc ác!”

Ta thong thả ung dung thu lại tư thế, ta đứng trên cao nhìn xuống nói: “Ta khinh thường đưa cho các ngươi đồ giả.”

“Nhưng mà sư đệ, khi luyện kiếm không cảm thấy hơi thở ngày càng bất ổn sao?”

Ta truyền âm nhập mật nói bên tai Phương Chính Thanh: “Sư đệ, đêm qua tu luyện có thấy cố nhân về hay không?”

Ta dùng giọng điệu khẳng định ngữ khí, Phương Chính Thanh ngơ ngác nhìn về phía ta, ánh mắt cuồn cuộn trỗi dậy từng trận sát khí, lợi kiếm bay ra khỏi vỏ chỉ vào cổ họng ta.

“Là ngươi! Là ngươi hại ta!” Mặt mày Phương Chính Thanh đỏ bừng.

Ta chỉ né đòn mà không tiếp chiêu, một lần hai lần thì thôi, nhiều lần lặp đi lặp lại, Phương Chính Thanh càng thêm tức giận.

Ngay lúc hắn dự định một lần dùng hết sức lực toàn thân đâm tới, ta nhẹ nhàng bắn hạ trường kiếm, bức hắn lui lại mấy chục mét.

“Sư đệ.” Ta hô lớn để Phương Chính Thanh nhìn ta.

Rồi sau đó, ta chỉ vào mũi kiếm của hắn, hỏi: “Sao đệ còn giữ lễ vật của Ma tộc Đường Dĩnh?”

“Đồ nàng ta đưa mà đệ còn giữ hay sao? Đệ vẫn luôn nhớ tới nàng nên muốn đầu quân vào Ma tộc có phải không?”

Phương Chính Thanh giận dữ, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, hắn thậm chí không để ý rằng mũi kiếm của mình chỉ là một mũi kiếm bình thường.

Hắn a a kêu to, trên người đột nhiên phóng ra hắc diễm, điên cuồng lao về phía ta.

Ta hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Ma khí.”

“Sư đệ, đệ quả nhiên cấu kết với Ma tộc!”

16.

Ma khí không lừa được người khác.

Phương Chính Thanh bị ta chế trụ không thể nhúc nhích, đôi mắt đỏ rực, điên cuồng gào thét: “Ta không phải Ma tộc! Ta không có nhập ma! Ta không có!”

Mọi người đều không tin, ma khí nồng hậu như vậy mà kêu không nhập ma?

Người của Chấp Pháp Đường tới bắt hắn còn bị Phương Chính Thanh cắn một ngụm, lại bị ghi thêm tội danh.

Ta nhìn Phương Chính Thanh đi xa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ta truyền âm cho hắn: “Khi Đường Dĩnh bị vu hãm là Ma tộc, chắc là tâm tình giống ngươi giờ phút này nhỉ?”

Đôi mắt Phương Chính Thanh mở lớn nhưng ta không có nghe hắn trả lời.

Ta làm bộ thập phần buồn bã nói với Chấp Pháp Đường: “Phương sư đệ cùng Quý sư đệ thường ngày có mối quan hệ rất tốt, nay hắn bị bắt chỉ sợ Quý sư đệ sẽ lo lắng bất an.”

Ta mang theo người Chấp Pháp Đường đi qua nơi ở Quý Đàn, không ai nhìn thấy hắn, chỉ còn sót lại một phòng đồ vật hỗn loạn kèm dấu máu trên mặt đất.

Quý Đàn hình như đã mất tích vào đêm trước khi diễn ra trận tỷ thí tông môn.

Chấp Pháp Đường thấy vậy liền tìm Hạ Oanh Nhi và Tống Vũ Nhiên hỏi thăm có phát hiện gì khác thường không.

Lúc này mới biết được, đêm qua Phương Chính Thanh có tới gặp Quý Đàn, hai người xảy ra tranh chấp rồi tan rã trong không vui, sau đó Quý Đàn chưa hề xuất hiện.

“Quý sư huynh, chẳng lẽ … bị tên Ma tộc kia sát hại?” Có người đặt ra nghi vấn.

Không bao lâu sau cũng có người đồng tình, kêu Phương Chính Thanh là tên Ma tộc hãm hại đồng môn, tội này không thể tha. Cần phải lôi hắn chịu hình phạt Cửu Thiên Lôi chết không toàn thây!

Ta cái gì cũng không nói, làm đủ tư thái thất vọng của một đại sư tỷ, bỗng nhiên ta nhìn thẳng Tống Vũ Nhiên làm hắn run lên bần bật.

Ta cười rạng rỡ, truyền âm nói: “Đừng sợ, tiểu sư đệ.” Rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi.

Đỉnh núi liên tiếp xuất hiện hai người Ma tộc, còn xảy ta chuyện đệ tử nội môn mất tích, những vị trưởng lão trong tông môn rất coi trọng việc này, quyết tra rõ sự việc

Tra tới tra đi, thế nhưng tra được trên đầu Hạ Oanh Nhi.

Cô ta đeo một cây trâm bạch ngọc ẩn giấu ma khí.

Hạ Oanh Nhi sợ hãi đẩy Tống Vũ Nhiên ra, mạnh mẽ lôi hắn qua trước mặt người Chấp Pháp Đường: “Là hắn ép đệ tử nhận lấy! Hơn nữa hắn cùng Ma tộc Đường Dĩnh ngày trước có quan hệ mật thiết! Các vị hãy tra hắn!”

“Chắc chắn hắn có vấn đề!”

Sắc mặt Tống Vũ Nhiên tái mét, hắn không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, tiểu sư muội hắn dụng tâm săn sóc từng chút một lại kéo hắn xuống nước khi xảy ra chuyện, để hắn chịu trách nhiệm.

Khi Tống Vũ Nhiên bị mang đi, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng, dường như rất đau lòng.

Lúc đi ngang qua ta, trong mắt Tống Vũ Nhiên hiện lên một tia sáng, môi khẽ run nhìn ta cầu cứu: “Sư tỷ!”

Ta gật đầu, ánh sáng trong mắt hắn càng sáng hơn: “Đệ tử có thể làm chứng, hắn và Đường Dĩnh xuất thân từ cùng một địa phương trước khi tới đây, ngày trước, Đường Dĩnh cực kỳ coi trọng hắn.”

“Chẳng sợ chính mình thiếu ăn thiếu mặc cũng muốn dâng tất cả cho hắn, đệ tử kiến nghị nghiêm tra!”

Tia hy vọng trong đôi mắt Tống vũ nhiên hoàn toàn bị dập tắt!