Chương 1 - SƯ MUỘI TA NUÔI BỊ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG GIẾT
1.
Giữa trưa, ta cầm cuốn tiểu thuyết trở về Ngọc Anh Cung.
Tiểu nha đầu Đường Dĩnh lên núi đã lâu vậy mà muội ấy vẫn chưa bỏ được thói quen nghỉ trưa giống phàm nhân.
Sự muội rất thích ôm gối Trúc Phu Nhân* làm từ trúc xanh trăm năm do chính tay ta đan, khi đó muội ấy sẽ lăn qua lăn lại không khác gì quả bóng chỉ để tìm góc thoải mái mà ngủ.
(* Trúc phu nhân: Một loại gối ôm dài bằng cơ thể người làm bằng trúc mang tên Trúc phu nhân (竹夫人) theo truyền thống được cho là sản phẩm của các bà vợ tặng chồng trước một chuyến đi xa, để khi đêm tối cô đơn, chồng ôm gối cũng như là ôm vợ.)
Ta thường chỉ cho phép sư muội ngủ một khắc* nhưng vừa nằm xuống là muội ấy đã ngủ quên trời đất.
(*Một khắc: bằng mười lăm phút.)
Một khi bị ta đánh thức, Đường Dĩnh sẽ dùng ánh mắt mơ màng ngái ngủ, ôm cánh tay ta nũng nịu nói: “Sư tỷ, cho muội ngủ thêm xíu nữa đi mà.”
Ta mà không đồng ý, muội ấy sẽ rúc vào lòng ta cọ tới cọ lui không khác gì chú mèo nhỏ đáng thương.
Lần nào ta cũng bị sư muội quậy phá một trận tới mức phải cố nhịn cười, ta nghiêm mặt, miễn cưỡng nói lời đồng ý.
Khi đó, đôi mắt sư muội sẽ sáng lên rồi phi thẳng lên giường, cất cao giọng nói: “Sư tỷ của ta là người tốt nhất trên đời này.”
Nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch đó, ta nhịn không được mà cười thành tiếng.
Giờ là lúc Đường Dĩnh ngủ trưa, nếu gọi muội ấy dậy, trong cơn ngái ngủ mà thấy ta chắc lại tưởng còn đang nằm mơ.
Không biết lúc sư muội thấy ta trở về sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào đây?
Có thể sẽ kinh ngạc tới mức không nói được câu nào, hoặc là đần mặt ra rồi phấn khởi nhảy chồm lên ôm ta.
Càng nghĩ càng thích thú, ta vội nâng bước chân tiến về sương phòng sư muội.
Vừa mở cửa ta đã thấy một bóng dáng đang ôm gối Trúc Phu Nhân ngủ ngon lành.
Ta mỉm cười tiến lại gần giường.
Ta lấy cuốn tiểu thuyết nằm trong bộ văn tập mà muội ấy luôn mong chờ, ho nhẹ một tiếng rồi bước tới vỗ vai gọi muội ấy.
“Tiểu sư muội, dậy đi.” Ta vừa cười vừa nói, “Muội mau nhìn xem ta mang cái gì về cho muội.”
Giây tiếp theo, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ hiện ra trước mắt, nụ cười của ta bỗng cứng đờ.
Cô ta chớp con mắt ngơ ngác như nai con nhìn ta với vẻ hoảng sợ.
“Ngươi là ai?” Cả hai người chúng ta đều hỏi cùng một lúc.
Sau đó ta rút kiếm kề lên cổ cô ta, “Tại sao ngươi nằm trên giường của sư muội?”
Không những chiếm lấy giường sư muội còn dám ôm gối Trúc Phu Nhân mà ta làm cho muội ấy.
Đồ vô liêm sỉ!
“Tiểu sư muội!” Đồng thời, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng hô lớn.
Một luồng lực mạnh lao tới đánh thẳng vào cổ tay ta.
Do không phòng bị nên thanh kiếm bị đánh lệch ra một tấc.
Trong nháy mắt, một bóng trắng lao tới bảo hộ nữ nhân đang run rẩy trên giường.
Hắn mang vẻ hung thần nhìn ta, sát khí của hắn ngưng lại ngay ngay lúc thanh kiếm sắp rơi xuống.
"Sư tỷ?" Hắn kinh ngạc kêu lên, "Tỷ trở về lúc nào vậy?"
Ta nhận ra hắn.
Hắn là tiểu thiếu gia mà Đường Dĩnh luôn nhắc đến.
Đồng thời cũng là tiểu sư đệ của ta, Tống Vũ Nhiên.
2.
Tống Vũ Nhiên rất vui khi thấy ta trở lại.
Hắn vội báo cho sư phụ cùng các sư huynh đệ đồng môn, thậm chí còn nhiệt tình đưa ta tới chủ điện gặp sư phụ.
Nữ nhân kia luôn trốn phía sau Tống Vũ Nhiên, đôi lúc thò đầu ra ngoài nhìn ta chằm chằm.
Ta cảm thấy đôi mắt này khá quen thuộc, nhưng ta không thích cách cô ta nhìn ta từ trên xuống dưới như vậy.
Ta lạnh mặt, cắt đứt lời lải nhải của Tống Vũ Nhiên, "Cô ta ngủ ở chỗ này, tiểu sư muội Đường Dĩnh ngủ ở đâu?"
Sắc mặt Tống Vũ Nhiên bỗng cứng đờ, hắn cùng nữ nhân đằng sau nhìn nhau một lúc, bọn họ mang vẻ lúng túng không biết phải nói gì.
Một lúc lâu, hắn mới thốt được một câu: "Sư tỷ, trên núi chúng ta chỉ có một tiểu sư muội, chính là Hạ Oanh Nhi.
Ta nghĩ nghĩ, đổi câu hỏi: "Sư muội của ta, sư tỷ của ngươi, Đường Dĩnh."
“Không có ai tên Đường Dĩnh.” Tống Vũ Nhiên nghiến răng nói, “Ta chỉ có một sư tỷ, chính là tỷ đó.”
“Ngươi nói gì cơ?” Ta tức quá hoá cười, lời này ai nói cũng được, riêng Tống Vũ Nhiên thì không!
Ngày trước, Đường Dĩnh chỉ là một tiểu tỳ nữ trong nhà Tống Vũ Nhiên.
Bởi vì muội ấy có cực phẩm Băng Linh Căn, tư chất thông minh, vô sự tự thông, tự thân tu luyện lên Luyện Khí kỳ mà không hề có sư phụ nào chỉ dẫn.
Lúc ấy ta cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện ra Đường Dĩnh, vội mang muội ấy trở về tông môn cùng ta.
Nhưng khi đó, Tống gia suy tàn, trong nhà chỉ còn lác đác vài người, Tống gia người chết thì đã chết, người trốn thì trốn sạch.
Chỉ còn lại tên ốm yếu Tống Vũ Nhiên bị người ta coi là rác rưởi ném ở sương phòng nằm chờ chết.
Ngay lúc ta nói muốn mang Đường Dĩnh đi, muội ấy liền túm tay Tống Vũ Nhiên kéo theo.
Đường Dĩnh quỳ gối dập đầu hàng chục cái vang dội.
Ta không kêu sư muội dừng lại thì muội ấy vẫn dập đầu không nghỉ, cho tới khi đầu rướm máu vẫn nhất quyết muốn mang Tống Vũ Nhiên về tông môn.
“Tống phu nhân có ân với tiểu nữ, bà đã từng cho tiểu nữ bạc để mai táng mẫu thân.”
“Tống thiếu gia là huyết mạch duy của bà, tiểu nữ không thể bỏ lại thiếu gia một mình ở đây. Cầu xin ngài, thần tiên nương nương, cầu ngài hãy dẫn thiếu gia đi chung với tiểu nữ. Nếu quả thật không tiện, ngài không dẫn tiểu nữ đi, chỉ cần để thiếu gia theo ngài cũng được, cầu xin ngài!”
Năm đó Đường Dĩnh là tiểu cô nương bướng bỉnh, ta không đành lòng đánh rơi hạt giống tốt như vậy, đành phải thử nghiệm linh căn của Tống Vũ Nhiên, lúc này mới phát giác ra hắn có Ngũ linh căn, tư chất hơi kém nhưng ít ra có còn hơn không, mang cả hai về tông môn cũng dễ bàn giao với sư phụ hơn.
3.
Đường Dĩnh vừa tới đã được thu nhận làm đệ tử nội môn, trở thành tiểu sư muội của ta.
Tống Vũ Nhiên tư chất thấp kém, vẫn giữ thói tiểu thiếu gia ở chốn phàm tục, ngày nào cũng đánh mắng Đường Dĩnh.
Từ đầu ta đã không thích hắn, chỉ muốn cho hắn làm tên canh cửa quét dọn tông môn.
Một lần nữa, Đường Dĩnh lại khóc lóc cầu xin ta cho hắn một cơ hội, ta không chịu nổi khi thấy nàng khổ sở như vậy, bất đắc dĩ cứng rắn nhét Tống Vũ Nhiên vào hàng ngũ đệ tử ngoại môn.
Sau này, số đan dược mỗi tháng sư muội được phân phát sẽ dành một phần mang cho Tống Vũ Nhiên.
Thậm chí, sư muội còn bất chấp mạng sống chạy sâu vào ngọn núi phía sau tông môn, chỉ để tìm kiếm thảo dược luyện chế Tẩy Tủy Đan, muội ấy muốn giúp hắn tẩy tủy hoán cốt tiến vào nội môn.
Lúc đó tiểu cô nương ngã xuống núi, toàn thân đầy máu nhưng vẫn luôn cầm chắc thảo dược trong tay.
Ta tức giận muốn chết nên đã mắng muội ấy: “Muội tìm chết hay sao hả? Chỉ mới lên Trúc Cơ kỳ mà đã muốn lật trời rồi sao?”
Đường Dĩnh cong mắt mà cười, nhẹ giọng nói với ta, “Xin lỗi sư tỷ, đây là lần cuối, muội hứa sau này sẽ nghe lời tỷ.”
“Thiếu gia luôn cố gắng không ngừng, muội chỉ muốn giúp hắn một tay.”
Trên đường mang sư muội về nhà, muội ấy luôn miệng nói cảm ơn sư tỷ, sư tỷ thật tốt.
Tới lúc nằm trên giường, sư muội vẫn nhìn ta chằm chằm cùng với ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
“Tỷ sợ muội rồi.” Ta trợn mắt liếc muội ấy một cái, dưới cái nhìn khẩn trương đó mà luyện chế Tẩy Tuỷ Đan cho Tống Vũ Nhiên.
Sau khi trở về, ta cố ý không thèm quan tâm Đường Dĩnh.
Sư muội nhịn không được khi thấy ta như vậy, muội ấy cầm lấy ống tay áo của ta quơ quơ, dùng ánh mắt ướt sũng đáng thương nhìn ta.
Ta thở dài, chỉ có thể nói cho sư muội: “Tẩy Tủy Đan có tác dụng khá tốt, Tống Vũ Nhiên đã là thủy thổ song linh căn.”
“Thật tốt quá!” Đường Dĩnh cười tươi như hoa, liên tục lẩm bẩm quá tốt trong miệng.
Nhìn muội ấy còn vui hơn cả Tống Vũ Nhiên.
Cho nên, bên trong tông môn, dù bất kỳ ai nói Đường Dĩnh không đúng nhưng riêng Tống Vũ Nhiên thì không được, hắn không có tư cách đó.
Ta lẳng lặng nhìn nữ nhân Hạ Oanh Nhi không biết từ đâu chui ra, đã vậy còn mang vẻ mặt tự hào giới thiệu nàng ta mới là tiểu sư muội của hắn.
Giây tiếp theo, ta bước qua chỗ Tống Vũ Nhiên, hung hăng tát cho hắn một cái thiệt mạnh.
Ta dùng mười phần công công lực tát một phát, làm Tống Vũ Nhiên quay một vòng tại chỗ rồi ôm mặt ngã ngồi xuống đất.
“Sư tỷ! Tỷ làm cái gì vậy hả?” Đôi mắt Tống Vũ Nhiên đỏ bừng, trừng mắt hung tợn nhìn ta.
Ta rút khăn tay, thong thả ung dung chà lau bàn tay rồi nhẹ giọng nói: “Ta đánh tên lòng lang dạ sói thôi chứ có làm gì đâu.”
4.
Tống Vũ Nhiên xanh mặt cùng ta tiến vào chủ điện.
Sư phụ ngồi trên chủ toạ, đại sư đệ Quý Đàn đứng bên cạnh ông, áo bào màu xanh nhẹ nhàng tao nhã, tà áo thêu hoa văn hình lá trúc, đường may tinh tế, tay nghề thêu hoàn mỹ, chỉ cần nhìn qua đã biết đây là tay nghề của tiểu sư muội Đường Dĩnh.
Nhị sư đệ Phương Chính Thanh đứng bên cạnh Quý Đàn, tay cầm quạt xếp, mỉm cười khi thấy chúng ta đang tiến vào.
Vừa nhìn thấy Hạ Oanh Nhi, Phương Chính Thanh là người lên tiếng đầu tiên: “Tiểu sư muội, mắt muội còn khó chịu sao?”
“Thân thể muội suy yếu, đừng đứng đó, vì mệt mỏi mà ngã xuống, sư phụ và chúng ta sẽ đau lòng chết mất.”
Trong lúc nói chuyện, Phương Chính Thanh mang vẻ mặt ân cần, lấy ghế đặt trước mặt Hạ Oanh Nhi.
Ta nhìn sư phụ ngồi trên chủ toạ, ông ta cũng không biểu thị bất cứ ý kiến gì đối với việc này.
Điều này có nghĩa sư phụ ngầm đồng ý hành động của Phương Chính Thanh.
Sắc mặt ta trầm xuống, nhìn Hạ Oanh Nhi mềm mại yếu ớt được Tống Vũ Nhiên đỡ nàng ta ngồi xuống.
“Sư tỷ đáng sợ quá.” Hạ Oanh Nhi thấy ta nhìn qua, cơ thể run rẩy túm lấy ống tay áo Tống Vũ Nhiên, không dám ngẩng đầu nhìn.
Tống Vũ Nhiên bước tới trước mặt Hạ Oanh Nhi, dùng thân mình ngăn trở tầm mắt ta, phòng bị ta không khác gì hồng thủy mãnh thú.
Ta cười nhạo một tiếng, cảm thấy hai người bọn họ diễn tới diễn lui thật thú vị.
Không đợi ta phát biểu câu nói nào, phía trên truyền đến giọng nói trách cứ của sư phụ.
“Ra ngoài rèn luyện một chuyến, vi sư thấy tu vi ngươi có tiến bộ, nhưng tâm tính ngày càng tệ.”
“Mới trở về, một lời không hợp đã đánh sư đệ, ngươi có đem môn quy để vào mắt hay không?”
Sư tôn đột nhiên đập bàn, uy áp tràn ra làm thân mình ta lảo đảo, những người khác lại không hề phản ứng.
Tống Vũ Nhiên nhìn ta cười mỉa, trên má vẫn còn in dấu tay đỏ ửng.
Ta nhướng mày, mới nãy chỉ đánh một cái thật thiệt thòi, lẽ ra nên tát thêm vài cái nữa.
Ta nhìn sư phụ, chắp tay nói: “Đồ nhi giáo huấn sư đệ, tự nhận không làm gì sai.”
Đường Dĩnh là sư muội của ta, muội ấy cũng là sư tỷ của Tống Vũ Nhiên, dù hắn ta có giảo biện bao nhiêu lần vẫn không thể thay đổi sự thật.