Chương 95 - Sao Băng Qua Trời

Chiếc đồng hồ báo thức vang vang điệu nhạc con gà gáy làm Tử Hân giật mình choàng tỉnh. Mấy đêm liền, cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được vì bị trật múi giờ nên chưa quen.

Vừa vệ sinh cá nhân xong thì chuông điện thoại đổ dồn liên tục. Nhìn dãy số lạ, Tử Hân tần ngần chẳng muốn bắt máy.

Phải đến lần gọi thứ ba, cô mới đánh liều bấm nghe. Đầu bên kia là giọng đàn ông đã từng quen nhẹ nhàng cất tiếng.

-        Chào người đẹp. Tôi ghé đón cô đi ăn sáng đây.

Đôi mi Tử Hân khẽ nhíu lại, vội cất bước tiến lại gần bên khung cửa sổ, vạch màn trông xuống. Cô bất chợt nhận ra vị ân nhân hôm nào đang đứng tựa lưng vào chiếc siêu xe đắt đỏ, mắt hướng lên cô chằm chằm.

Hôm nay, anh vận sơ mi trắng và quần tây đen y hệt sinh viên đại học vậy.

-        À. Anh đợi tôi chút nhé.

Buông tay khỏi tấm màn che, Tử Hân vội vàng quay vô chuẩn bị. Vì sợ Kelvin đợi lâu nên cô hóa thành lập cập, lấy đồ cứ rớt tới rớt lui.

Thầm trách anh sao không gọi trước cho người ta chuẩn bị, dù gì cô cũng là phụ nữ chứ phải đàn ông đâu. Ngắm nghía mấy giây trong gương, thấy mình khá ổn ổn, cô liền hối hả chạy xuống.

-        Chào anh Kelvin.

-        Cô đẹp thật đấy, hôm ấy tối trời, tôi nhìn chưa rõ. – Anh vui vẻ cầm tay cô, nâng lên môi hôn nhẹ.

Được khen ngợi, gương mặt Tử Hân thoáng đỏ bừng. Cô còn chẳng đủ thời gian trang điểm, mặt để mộc một trăm phần trăm.

Ví như ở nước X mà người khác phái có hành động tương tự, cô sẽ lấy làm lạ. Nhưng đây là nước B, cách hôn chào này thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ anh dành cho mình.

-        Cô ngủ nướng vậy? Tôi gọi ba cuộc lận đấy. – Kelvin nhăn mặt khó chịu.

-        Đâu có, tại…tôi thấy số lạ. – Tử Hân ngập ngừng phân bua.

-        Ôi trời, cô không lưu số tôi luôn à? Lạc Tử Hân, cô khinh thường thiếu gia đây sao? – Anh rú lên.

-        Làm…làm gì có, tại tôi rửa tay trôi mất, lúc nhớ thì mờ căm mờ đui hết, biết đâu mà lưu chứ.

Tử Hân bày ra bộ mặt oan ức khiến Kelvin chẳng nhịn được cười. Thầm nghĩ cô gái này thật khéo diễn xuất. Nhưng chính vì lẽ đó, anh trông cô rất đáng yêu. Thảo nào có người chấp nhận đau đến tâm tê phế liệt cũng nhất quyết không chịu buông tay.

Sau khi nở nụ cười thật tươi, đưa mọi cảm xúc về lại bình thường. Kelvin mở cửa xe cho Tử Hân ngồi vào và nhanh chóng chạy sang ghế lái, dặn cô thắt dây an toàn rồi nhấn ga, xuất phát.

-        Tử Hân, cô muốn ăn gì?

-        Anh là thổ địa ở đây, anh tư vấn giúp tôi nhé. – Cô nghịch ngợm đáp lời.

-        Được, cả ngày hôm nay tôi dành thời gian riêng cô, dẫn cô đi thưởng thức các món ngon nhất nước B.

Anh quay sang người bên cạnh, nháy mắt rồi tăng nhanh tốc độ. Cô thích thú ngắm đất nước xinh đẹp qua ô cửa kính. Những công trình công cộng chính yếu với phong cách độc đáo, các bức tranh tường sống động, vài hoạt động biểu diễn đường phố và vô số hàng quán bắt mắt đầy cám dỗ.

-        Chúng ta bắt đầu từ ẩm thực đường phố nhé, bữa trưa sẽ tới nhà hàng.  – Kelvin vừa nói vừa cho xe dừng bên cạnh một quán vỉa hè.

-        Được ạ. – Cô mỉm cười tán thành.

Gọi món xong, Tử Hân thả lỏng người, nhìn ra xung quanh. Cô cảm thấy niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng.

Thầm nghĩ bản thân thật may mắn, mới đặt chân đến đây thì ở đâu trên trời rớt xuống người bạn tốt tính đẹp trai, giàu sang và đặc biệt là anh không hề cao ngạo hay chảnh chọe.

Ở nước B, ngoại trừ những dịp lễ hội ồn ào, không khí nơi đây luôn mang vẻ trầm lắng vốn có của nó. Vẫn xe cộ lưu thông, người người qua lại nhưng chẳng ồn ào hay xô bồ như nước X.

Nếu không có Kelvin bên cạnh, hẳn giữa khung cảnh thế này, Tử Hân sẽ cảm giác vô cùng lạc lõng.

-        Anh Kelvin, tôi rất ngạc nhiên khi anh kết bạn mà chỉ hỏi số điện thoại và chẳng cần biết thêm bất kỳ thông tin nào về tôi? – Cô đặt ly chocolate nóng xuống bàn, nghiêng đầu nhìn người đối điện.

-        Quan trọng gì đâu. Cô nào phải tội phạm truy nã. Nhân tiện…cô hãy cho tôi biết về bản thân thật tỉ mỉ đi.

Kelvin đưa ly nước lên môi, nhấp nhẹ. Sao anh quên mất bản thân phải diễn thật giống kẻ xa lạ nhỉ. Khâu hỏi han ý nghĩa vậy mà đốt cháy luôn thì người ta không thắc mắc mới lạ.

-        À. Tôi là sinh viên mới ra trường, sang đây giúp gia đình quản lý chi nhánh phân phối một thời gian.

-        Công ty nhà cô tên gì và kinh doanh sản phẩm nào?

-        Là tập đoàn Nam Thành, chúng tôi kinh doanh rất nhiều ngành nghề, mà chủ lực vẫn là sản xuất rượu.

-        Vậy thì tôi biết đấy, ba mươi phần trăm thị phần rượu trong nước B do Nam Thành cung cấp, sau khi họ ký hợp đồng với Wine Life.

-        Ồ. Anh cũng rành quá ấy chứ.

-        Tôi còn biết nhiều thứ lắm, Tử Hân à, mai này, có việc cần giúp đỡ, cô cứ gọi cho tôi, đừng ngại nhé. Lưu số chưa vậy?

-        Ờ. Được.