Chương 94 - Sao Băng Qua Trời
Đôi mày rậm của Lý Hạo Nam khẽ nhíu lại. Vốn ông tính một đường, giờ hóa thành một nẻo. Khó khăn lắm mới ký kết hợp đồng hợp tác với Wine Life, giờ xui xẻo bị họ phát hiện trước ngày tiến hành kế hoạch.
Đến nước này thì đành chịu vậy, chỉ mong sau khi tống cổ kẻ tham ăn kia khỏi công ty, Wine Life vẫn tiếp tục cho Nam Thành cơ hội.
Liếc nhìn đồng hồ đã gần giờ cơm trưa, bất giác Lý Hạo Nam nhớ tới cô tiếp tân xinh đẹp ở nhà hàng Kingdom. Những lần ghé dùng bữa toàn là đi cùng cộng sự hoặc đối tác nên ông cũng chưa có cơ hội tiếp cận cô nhiều.
Vươn tay lấy chiếc áo vest khoác vào, ông bắt máy gọi Ca, bảo hắn lái xe sang cửa chính chờ mình. Trưa nay, ông quyết định đánh lẻ, chẳng rủ rê thêm ai cả.
Vừa bước qua cánh cửa xoay, Lý Hạo Nam liền đưa mắt quan sát khu vực quầy tiếp tân nhưng không thấy bóng dáng Tử Hương đâu.
- Chào chủ tịch Lý, tôi giúp được gì cho ngài ạ? – Nữ tiếp tân khá trẻ tiến lại, lễ phép cúi đầu.
- Cho tôi một phòng. À…cô Tử Hương hôm nay không đi làm sao?
- Thưa ngài, cô ấy mới vào tư vấn món ăn giúp khách.
Lý Hạo Nam khẽ gật đầu rồi theo chân cô gái. Đôi môi nữ tiếp tân mỉm nhẹ nụ cười ẩn ý.
Vị chủ tịch Nam Thành trước giờ ghé Kingdom như cơm bữa nhưng đây là lần đầu tiên ông lên tiếng hỏi thăm một nhân viên nhà hàng, mà còn ngập ngừng nữa. Xem bộ, cô Tử Hương này thật có phúc.
Thuận ý của Lý Hạo Nam, cô tiếp tân chỉ dẫn ông vào và quay trở ra. Nhác trông thấy Tử Hương lướt ngang, cô vội kéo tay người đẹp.
- Tử Hương à, cậu tư vấn món ăn cho khách phòng này nhé.
- À. Được.
Tử Hương hơi chút ngơ ngác nhìn nữ đồng nghiệp nhưng vẫn vui vẻ đồng ý, nghĩ chắc cô ấy bận chuyện gấp khác.
Khi cánh cửa vừa hé mở, cô ngạc nhiên vì vị khách đang ngồi một mình trong đó chính là Lý Hạo Nam.
- Chào chủ tịch Lý. – Tử Hương dịu dàng cất tiếng.
- Ừ. Cô chọn giúp tôi vài món để dùng cơm trưa. - Ông vui vẻ mỉm cười.
Cô vâng dạ, nhanh nhẹn lên danh sách. Bất cứ món nào cô đề xuất, Lý Hạo Nam đều gật đầu đồng ý.
Mọi thứ xong xuôi, cô trao mảnh giấy lại cho cậu nhân viên chuyển tới nhà bếp rồi cúi chào và chúc ông ngon miệng.
Qua tầm hai mươi phút sau, đang sắp xếp mớ sổ sách ghi chú đặt tiệc thì Lục Vấn Sinh đột nhiên xuất hiện, đưa tay gõ gõ xuống bàn làm Tử Hương giật mình ngước nhìn.
- Chào giám đốc Lục.
- Ừ. Tử Hương à, cô tới phòng chủ tịch Lý rót rượu giúp ông ấy đi.
- Sao ạ? Không phải nhân viên phục vụ…
- Khách yêu cầu cô. Có sao đâu, chỉ rót rượu tiếp chuyện thôi. Giúp tôi nhé. – Lục Vấn Sinh hạ giọng như thể đang năn nỉ.
Vì hắn đã nói đến mức này nên Tử Hương đành nghe theo. Đẩy chồng sổ sách vào gọn một bên, cô rời quầy, tiến thẳng đến căn phòng dành cho vị khách VIP.
Trông thấy cô, Lý Hạo Nam mừng ra mặt, vội vàng đứng lên, kéo ghế mời ngồi làm cô ngại ngùng, lo lắng vô cùng.
Khui chai rượu xong, Tử Hương rót từ từ vào chiếc ly trống đặt trước mặt ông. Bản thân cô chưa từng nghĩ tới, ba của Hạo Nhiên bảo Lục Vấn Sinh kêu mình tiếp chuyện ông.
Nếu đổi lại là Hạo Nhiên thì tốt biết mấy. Hôm đó, biết anh say và buồn nhưng sáng mai cô chẳng dám gọi điện hỏi thăm dẫu rằng bản thân rất muốn.
- Cô Tử Hương năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? – Lý Hạo Nam bất ngờ cất giọng hỏi.
- Dạ, cháu…
- Đừng xưng hô như vậy, chúng ta nào có quan hệ họ hàng gì. – Ông cao giọng cắt ngang lời cô.
- Vâng. Tháng tám này tôi tròn mười chín tuổi ạ. – Cô rụt rè cúi đầu.
- Quê cô ở đâu?
- Tỉnh D ạ. – Cô đáp khẽ.
Lý Hạo Nam nhấp thêm ngụm rượu và hỏi han Tử Hương về cuộc sống, chuyện học hành cũng như bằng cấp.
Khi biết cô là một đứa trẻ lớn lên ở trại mồ côi, chẳng được đến trường mà vẫn phấn đấu và đứng trong hàng ngũ mặt tiền Kingdom, trái tim ông bị xúc động mạnh.
Cuộc trò chuyện kéo dài không lâu do Lý Hạo Nam còn phải về công ty, xử lý mớ hồ sơ tồn đọng. Lúc rời đi, ông rút ví để lại phong bì tiền boa cho cô.
Chờ cánh cửa đóng kín, Tử Hương mới cầm lên và mở ra xem. Số tiền bên trong quá nhiều, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Ban nãy, Lý Hạo Nam thắc mắc sao chuyên môn cô bằng không mà vào đây làm được. Thay vì trả lời là Hạo Nhiên giúp đỡ thì cô thay thế bằng Lục Vấn Sinh như hắn căn dặn.